Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 68



Diệp Thư thắc mắc đi tới, cô nhân viên đi từ quầy lễ tân ra, nhỏ giọng hỏi: "Em gái, em có lương thực không, chị đổi với em?"

Diệp Thư nhíu mày lắc đầu: "Không có, tôi lấy đâu ra lương thực?"

Thấy Diệp Thư không thừa nhận, cô nhân viên lại nói: "Em gái, hôm qua chị thấy em mang vào phòng rồi, đừng chối nữa, chị không để em chịu thiệt đâu, chị đổi giá cao cho."

"Tôi mang vào đều là hành lý, không có lương thực." Diệp Thư cũng hơi mất kiên nhẫn.

"Không phải có một túi khoai lang sao, chị vào..." Cô nhân viên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngưng lại.

Dù cô ấy chưa nói hết, Diệp Thư cũng đã hiểu. Cô nhân viên có chìa khóa dự phòng, phòng trường hợp khẩn cấp.

Nhưng bình thường không có trường hợp đặc biệt, cô nhân viên không được tự ý vào phòng.

Chắc chắn là cô nhân viên thấy Diệp Thư mang nhiều đồ nên mới vào xem.

"Chị vào phòng tôi rồi phải không?" Diệp Thư tức giận hỏi.

"Không, không có." Cô nhân viên chột dạ nói.

"Không có sao chị biết trong phòng có khoai lang? Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo khiếu nại chị."

Thấy Diệp Thư thật sự muốn đi khiếu nại, cô nhân viên vội vàng kéo Diệp Thư lại.

"Đừng, chị xin lỗi em được chưa, bình thường chị chưa từng tự ý vào phòng, em xem em ở mấy lần rồi, chị có vào lần nào đâu.

Là chị đã nghĩ sai, thấy em mang túi giống như đựng lương thực, cũng là vì con chị ở nhà đói quá nên mới làm việc sai trái."

Nghe cô ấy nói vậy, nghĩ đến mấy lần mình ở đây đúng là chưa từng xảy ra chuyện này, Diệp Thư mới xoay người, nhìn cô ấy nói: "Tôi mang theo 50 cân khoai lang, là cho thầy của tôi, không thể đổi với chị".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, Diệp Thư xoay người trở về phòng.

Ngồi một lúc, Diệp Thư lại xách hành lý, ra khỏi nhà trọ, tìm chỗ vắng người cất vào siêu thị, nếu có ai hỏi thì nói là đã gửi đi rồi.

Ở bên ngoài một lúc, Diệp Thư mới quay trở lại nhà trọ, lần này Diệp Thư không định ra ngoài nữa.

Sáng hôm sau, Diệp Thư đang ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa, Diệp Thư biết, chắc là thầy đến rồi.

Diệp Thư vội vàng mở cửa, quả nhiên là thầy đang đứng trước cửa. Diệp Thư vội mời thầy vào phòng, mời thầy ngồi xuống ghế, rót cho thầy một cốc nước nóng rồi mới ngồi xuống giường nói chuyện với thầy.

"Thầy, sao thầy đến sớm vậy?" Diệp Thư hỏi.

"Thầy vừa đến trường, bác bảo vệ nói em tìm thầy, thầy không vào trường nữa mà đến thẳng nhà trọ tìm em, thế nào rồi? Chuyện đi học đã chuẩn bị xong chưa?". Thầy uống một ngụm nước rồi hỏi.

"Đều chuẩn bị xong rồi ạ, hành lý cũng đã gửi đi rồi, em đã mua vé tàu tối nay, lần này đến đây em có mang cho thầy một ít khoai lang, coi như là tấm lòng của em ạ." Diệp Thư đưa túi khoai lang qua.

Thầy liên tục từ chối: "Thầy không nhận đâu, em đi học xa, thầy không giúp được gì cho em đã thấy áy náy lắm rồi, sao còn nhận đồ của em được?"

"Thầy nhận đi ạ, mang về cho các em ăn, em biết bây giờ ở huyện cũng không mua được lương thực, đây là em tự trồng ở vườn sau nhà, thu hoạch được kha khá, số còn lại em đổi hết thành phiếu lương thực rồi, đây là phần để dành riêng cho thầy."

"Thầy có giúp gì được cho em đâu, mà lần nào cũng nhận lương thực của em, thật sự không biết nói gì hơn." Thầy Triệu áy náy nói.

"Thầy đừng nói vậy, thầy đã giúp em rất nhiều rồi, nếu không có thầy cho em mượn giáo án, em cũng không thể tự học ở nhà, trong lòng em rất biết ơn thầy." Diệp Thư nói.

"Đó đều là việc thầy nên làm, em có thể thi đỗ đại học đều là do nỗ lực của bản thân em, thầy cũng thật lòng mừng cho em, em là người duy nhất của huyện ta trong 5 năm nay thi đỗ Đại học Bắc Thành đấy."

Thầy và Diệp Thư lại trò chuyện về các bạn học, Diệp Thư lúc này mới biết, bạn cùng bàn Lý Nghiên của cô thi đỗ trường cao đẳng trong thành phố, còn lớp trưởng và một bạn khác trong lớp thi đỗ trường sư phạm ở tỉnh.

Còn có mấy bạn thi đỗ các trường ở ngoài tỉnh, đây là năm trường bọn họ có thành tích tốt nhất, thầy hiệu trưởng vui đến phát điên.