Nói chuyện với Diệp Thư một lúc, thầy đứng dậy chuẩn bị đến trường trực ban, Diệp Thư liền để thầy mang túi khoai lang đi.
"Vậy thì thầy xin phép nhận, thật là nhà thầy cũng chẳng còn lương thực rồi. Thầy cũng không đưa tiền cho em đâu, vì bây giờ chợ đen có tiền cũng chẳng mua được gì. Thầy nhận tấm lòng của em."
Nói rồi thầy Triệu lại từ trong túi áo móc ra năm đồng, đặt lên bàn, ngượng ngùng nói: "Hôm nay thầy chỉ mang theo chừng này, coi như là chúc mừng em thi đỗ đại học."
Diệp Thư cầm số tiền trên bàn lên, không nói là không lấy, vì cô biết, nếu không lấy số tiền này, thầy giáo sẽ ngại không dám nhận khoai lang.
Diệp Thư tiễn thầy giáo ra tới tận cửa nhà trọ, lúc sắp đi, thầy còn dặn, sau này nghỉ hè về nhất định phải về trường thăm thầy.
Diệp Thư đồng ý, nhìn thầy giáo đạp xe đi khuất, Diệp Thư cũng không về phòng mà đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Diệp Thư muốn mua một cái hộp cơm, thêm một cái bình nước, trước đây cô toàn một mình, ở nhà không có ai thì dùng cốc của siêu thị để uống nước, ra ngoài chăn dê, hoặc là đi học thì dùng lon thiếc thừa sau khi ăn hết đồ đóng hộp để uống nước.
Tới cửa hàng bách hóa, Diệp Thư mua liền một lúc hai cái hộp cơm, hai cái bình nước, hết tổng cộng 12 đồng 5 hào, bốn tấm tem phiếu công nghiệp.
Hôm nay thấy cửa hàng bách hóa có bán giày vải trắng, mấy lần trước Diệp Thư đến đều không có, Diệp Thư vội vàng chạy tới, bảo nhân viên bán hàng lấy cho mình hai đôi cỡ 37, nhân viên bán hàng nhìn Diệp Thư mua liền hai đôi, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Giày vải trắng một đôi 12 đồng, hai đôi là 24 đồng, quả thực là không hề rẻ.
Phải biết rằng lúc này tiền lương một tháng cũng chưa đến 30 đồng, Diệp Thư đưa thêm hai tấm tem phiếu giày, nhân viên bán hàng mới đưa đôi giày đã gói ghém cẩn thận cho Diệp Thư.
Có lẽ thấy Diệp Thư tiêu tiền hào phóng, nhân viên bán hàng lại nhỏ giọng hỏi: "Bên tôi còn một ít hàng lỗi, cô có muốn xem không?"
Diệp Thư gật đầu lia lịa: "Có, có."
Thấy Diệp Thư gật đầu, nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân viên bán hàng dặn dò đồng nghiệp bên cạnh một tiếng, sau đó dẫn Diệp Thư đi về phía nhà kho phía sau.
Tới nơi, bảo người ta mở cửa kho cho Diệp Thư vào, chỉ cho Diệp Thư đâu là hàng lỗi, để Diệp Thư tự chọn, còn mình thì đứng nói chuyện phiếm với người khác.
Hàng lỗi trong kho không ít, nói là hàng lỗi nhưng thực ra đều không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
Diệp Thư chọn hai tấm vải, một tấm nền trắng hoa xanh, một tấm màu trắng tinh, hai tấm vải này chỉ là hơi bị rút sợi, may quần áo thì hoàn toàn không ảnh hưởng.
Lại chọn thêm hai cái phích nước, Diệp Thư thấy còn có hộp cơm nhôm bị lỗi, lại chọn thêm ba cái, nhìn thấy bình nước bằng sứ lại lấy thêm hai cái, thấy có ga trải giường bằng vải bố, Diệp Thư lại lấy thêm hai cái.
Diệp Thư gọi nhân viên bán hàng vào, đưa cô ấy xem đồ mình đã chọn, ngượng ngùng nói: "Chị ơi, em chọn nhiều quá rồi phải không? Em sắp đi học đại học, đồ cần dùng thật sự rất nhiều! Chị xem những thứ này được không ạ?"
Nghe nói Diệp Thư là sinh viên đại học, nhân viên bán hàng càng thêm nhiệt tình, liên tục nói: "Thì ra em sắp đi học đại học, em học trường nào vậy?"
"Bắc Thành ạ." Diệp Thư đáp.
"Tôi nghe nói cả cái huyện mình, chỉ có mỗi một người thi đỗ Bắc Thành là Diệp Thư, chẳng lẽ em chính là Diệp Thư?"
Diệp Thư gật đầu.
Nhân viên bán hàng kích động nắm lấy tay Diệp Thư nói lớn: "Trời ơi, mình được gặp người thật rồi này, mình còn được bắt tay với Diệp Thư nữa chứ!"
Diệp Thư ngượng ngùng kéo tay nhân viên bán hàng: "Chị ơi, chị nhỏ tiếng chút."
Nhân viên bán hàng cũng hơi ngại ngùng, bảo Diệp Thư cứ lấy hết số đồ này đi, Diệp Thư hỏi giá, nhân viên bán hàng bảo Diệp Thư đưa 21 đồng, nói là chị không lấy lời của em đâu, em cứ lấy hết đi.
Còn tìm cho Diệp Thư một miếng vải để gói, gói hết số đồ này lại, đưa cho Diệp Thư, lúc sắp đi, cô nhét cho nhân viên bán hàng năm đồng, nói cảm ơn chị, lần này lên trường là không lo thiếu đồ dùng nữa rồi.