Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 72



Diệp Thư tiến đến hỏi bà lão đường đến Đại học Bắc Thành.

Bà lão thấy Diệp Thư là học sinh đến Đại học Bắc Thành học tập, còn nhiệt tình dẫn Diệp Thư đến trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe buýt số 1 đang đỗ ở đó, bà lão nói với Diệp Thư đi xe buýt số 1, đến trạm Tân Tân xuống xe, sau đó chuyển sang tuyến số 3 là đến thẳng Đại học Bắc Thành.

Diệp Thư vội vàng cảm ơn bà lão, đồng thời lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo nhét vào tay bà lão, bà lão nhận được kẹo càng thêm vui vẻ. Cảm thấy quả nhiên là sinh viên đại học, thật là biết cách cư xử.

Diệp Thư lên xe buýt, nhìn qua cửa sổ, thấy bà lão vẫn đứng ở chỗ cũ, chắc là đã hẹn trước ở đây rồi.

Trên xe buýt đã có vài bạn trẻ ngồi, dưới chân ai nấy đều chất đầy túi lớn túi nhỏ, đang thảo luận sôi nổi điều gì đó, thấy cô lên xe thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bàn tán.

Cô ngồi trên xe một lúc, lại có một cô gái lên xe, cô gái này nhìn trái nhìn phải, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Cô ấy chủ động bắt tay cô, nói: "Chào cậu, tôi tên là Vương Giai Nghi, khoa Kế toán, Đại học Bắc Thành."

Cô cũng bắt tay cô ấy, nói: "Tôi cũng học Kế toán, Đại học Bắc Thành, tên là Diệp Thư."

Cô gái kia mừng rỡ: "Vậy thì trùng hợp quá, không chỉ cùng trường, mà còn cùng khoa nữa, không biết có học cùng lớp không?"

Thực ra trên xe phần lớn đều là sinh viên Đại học Bắc Thành, chỉ là không biết là khoa nào.

"Nhà cậu ở đâu? Tôi ở tỉnh Hà Bắc, cậu tự đến à?" Vương Giai Nghi hỏi một tràng.

Diệp Thư bật cười, đáp: "Tôi ở Mông Cổ, tự đến, sao cậu không nhờ ai đưa đến?"

Vương Giai Nghi đáp: "Bố mẹ ông bà tôi ai cũng muốn đưa tôi đến, nhưng tôi không cho. Nhà tôi cách đây cũng không xa, đi tàu chưa đầy một ngày là đến, họ đến còn phải xin nghỉ. Hơn nữa tôi lớn rồi, họ cứ coi tôi như trẻ con."

"Nhưng mà bố mẹ tôi nói, đợi khi nào gom góp đủ ngày nghỉ sẽ đưa ông bà đến thăm tôi."

Nhìn Vương Giai Nghi là biết ngay được cưng chiều từ bé, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, chân đi đôi giày da nhỏ màu trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong thời đại mà quần áo của đa số mọi người đều vá chằng vá đụp, thật lòng mà nói Diệp Thư có chút ghen tị, bởi vì dù là hiện tại hay là ở những năm 60, cô đều là người thiếu thốn tình cảm gia đình.

Vương Giai Nghi vẫn đang líu lo nói.

"Diệp Thư, Diệp Thư, sao cậu mang ít đồ thế?"

"Diệp Thư, cậu đi đường mấy ngày?"



Diệp Thư chọn lọc trả lời vài câu hỏi.

"Hành lý của tôi gửi bưu điện rồi, nhà tôi hơi xa, mang theo đi tàu bất tiện." Diệp Thư đáp.

Vừa nói xong, xe buýt đã lăn bánh, rất nhanh đã đến trạm Tân Tân, mọi người xuống xe, đợi một lúc, lại lên tuyến số 3.

Trên đường đi rất thuận lợi, đến điểm dừng của Đại học Bắc Thành, mặc kệ những người khác, Vương Giai Nghi kéo Diệp Thư đi về phía trường.

Cổng trường toàn là học sinh xếp hàng chờ làm thủ tục nhập học, Diệp Thư và Vương Giai Nghi tìm thấy hàng của khoa Kế toán, xếp hàng, rất nhanh đã hoàn tất thủ tục nhập học, phân xong ký túc xá.

Diệp Thư và Vương Giai Nghi lại được phân vào cùng một phòng, lúc này, một bạn nam đi tới nói có thể đưa hai người đến ký túc xá, hai người vội vàng cảm ơn.

Chàng trai vừa đi vừa giới thiệu về trường, rất nhanh đã đến dưới tòa nhà ký túc xá, chàng trai bảo hai người lên lầu, nói rằng anh ta còn phải quay lại tiếp đón tân sinh viên, hai người Diệp Thư vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn, anh đi làm việc đi."

Chàng trai nhanh chóng chạy đi.

Phòng của hai người ở tầng 2 phòng 207, hai người lên lầu tìm được phòng 207, cửa phòng hé mở, hai người gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng đã có hai người, một người cao ráo mặc quân phục màu xanh lá cây đang trải giường, một người mặc áo sơ mi trắng, quần xanh đang ngồi trên giường đọc sách, vì ngồi nên không nhìn rõ cao thấp.