Vương Giai Nghi bước vào giới thiệu: "Chào các bạn cùng phòng, tôi tên là Vương Giai Nghi, đến từ Hà Bắc."
"Tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ." Diệp Thư cũng giới thiệu.
Người đang dọn giường ngẩng đầu cười nói: "Chào các cậu, tôi tên là Cao Xướng, đến từ Đông Bắc."
"Tôi là Triệu Uyển Nhu, là người ở đây." Người đang ngồi đọc sách nói với vẻ mặt không chút thay đổi, mang theo sự kiêu ngạo của người Bắc Thành.
Diệp Thư tìm thấy giường của mình, giường ở tầng trên cạnh cửa sổ, vị trí rất đẹp, Diệp Thư lấy giẻ lau, ra phòng nước làm ướt, lau sạch bụi trên giường.
Lát nữa còn phải ra ngoài, kiếm cớ lấy hành lý đến.
Giường của Vương Giai Nghi ở tầng dưới đối diện giường Diệp Thư, hành lý của cô ấy cũng chưa mang đến, lúc nãy trên đường, cô ấy đã nói rồi, bố cô ấy sẽ nhờ người quen mang hành lý đến trường.
Diệp Thư nói là đi bưu điện lấy hành lý, Vương Giai Nghi và Cao Xướng đều muốn đi cùng giúp cô một tay, nhưng cô từ chối, nếu họ đi cùng, cô biết lấy hành lý ra thế nào?
Diệp Thư xuống lầu đi dạo trong trường một lúc. Lúc này trong trường rất nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy những sinh viên và phụ huynh tay xách nách mang hành lý. Tuy rằng nét mặt đa phần đều phờ phạc vì mệt nhưng ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Đi dạo một lúc, Diệp Thư hỏi thăm được vị trí bưu điện. Nơi này cách trường Đại học Bắc Thành không xa, đi về hướng đông hai ngã tư là tới. Diệp Thư không vào trong mà chỉ đứng ở cửa một lúc rồi quay lại.
Tìm một góc khuất không người gần trường, cô lấy hết số hành lý đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó dùng lưới đựng phích nước nóng, bát ăn cơm, hộp cơm.
Rồi cô lại lấy ra hai cái chậu rửa mặt, thực sự là không thể chấp nhận được việc dùng chung một chậu để rửa mặt và rửa chân, sau đó cô mới xách hành lý về trường.
Về đến ký túc xá, Vương Giai Nghi đã ra cổng trường đợi người quen của bố để lấy hành lý, giờ vẫn chưa quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cao Xướng thấy Diệp Thư xách nặng liền chạy tới giúp, nhìn thấy hai túi lưới trên tay Diệp Thư, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại mang cả phích nước nóng ở nhà đến đây vậy? Bao nhiêu thứ như này mà gửi bưu điện chắc tốn kém lắm?"
Diệp Thư vừa trải giường vừa trả lời: "Cũng chẳng còn cách nào khác, nghĩ đến việc mua ở đây, nhưng mà cũng không có tem phiếu! Nên đành phải mang hết những thứ dùng được theo."
Cô trải ga giường xong, lại lấy tấm ga trải giường bằng vải thô mua ở cửa hàng bách hóa hôm trước trải lên trên, dùng dây thép buộc hai đầu giường, tìm một mảnh vải treo lên làm màn.
Như vậy là Diệp Thư đã có một không gian riêng tư, muốn làm gì cũng tiện.
Cao Xướng thấy Diệp Thư treo màn, có không gian riêng tư, liền nói mình cũng phải mua vải về làm một cái.
Đang nói chuyện thì Vương Giai Nghi trở về, phía sau là người quen của bố cô ấy, đang vác một đống hành lý lớn nhỏ, sau khi để hành lý vào phòng cho cô ấy xong thì người đó rời đi.
Diệp Thư nhìn Vương Giai Nghi loay hoay dọn giường, dọn xong thì lại rối tung lên, Diệp Thư và Cao Xướng thấy vậy liền không chịu được mà xắn tay áo lên giúp đỡ.
Giúp cô ấy dọn giường xong, Vương Giai Nghi nhìn thấy tấm màn của Diệp Thư, lập tức nằng nặc đòi cô giúp cô ấy treo một cái.
Cô ấy lấy từ trong hành lý ra một mảnh vải bông in hoa màu trắng, nhờ Diệp Thư giúp treo lên.
Nhìn mảnh vải mà Vương Giai Nghi lấy ra, Diệp Thư khuyên cô ấy vải đẹp như vậy nên để dành may quần áo thì hơn, dùng làm màn thì tiếc quá.
Vương Giai Nghi bảo cứ treo lên đi, nhà cô ấy không thiếu vải, hóa ra bố cô ấy là phó giám đốc nhà máy dệt, mẹ cô ấy cũng làm việc trong nhà máy dệt, nhà cô ấy sống ở khu tập thể của nhà máy dệt.
Bọn họ dọn dẹp xong xuôi, hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa thấy đến, phòng của họ là phòng 6 người.
Ngoài bốn người họ ra còn hai người nữa, nhìn tên dán trên giường thì một người tên là Chiêu Đệ, một người tên là Viên Viên, không biết vì sao mà bây giờ vẫn chưa đến.