Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 92



Nếu là Diệp Thư, cô chắc chắn sẽ không lựa chọn đối tượng kết hôn như vậy, cho dù anh ta đối xử tốt đến đâu cũng không được, sau này chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Thôi, dù sao cũng là bạn cùng phòng, nhắc nhở một tiếng là được rồi, nói nhiều lại bị ghét.

Bây giờ đã 7 giờ tối, Diệp Thư lên giường, kéo rèm, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Thư tan học liền vội vã về ký túc xá thay quần áo, áo khoác là áo dạ len hai hàng cúc màu trắng mua ở siêu thị, quần là quần màu đen, kiểu dáng không giống kiểu ống rộng thời thượng, mà là kiểu hơi ôm chân, đi giày da đen cao gót.

Tóc buộc cao, thoa một chút son môi.

Thấy Diệp Thư thay quần áo xong, Cao Xướng và mọi người đều ngây người.

"Ôi trời, đẹp quá đi mất! Diệp Thư, cậu ăn mặc thế này, tôi suýt không nhận ra." Cao Xướng vừa nói vừa đi vòng quanh Diệp Thư.

Vương Giai Nghi sờ vào áo khoác của Diệp Thư, hỏi: "Áo khoác này đẹp quá, Diệp Thư, cậu mua ở đâu vậy? Cho tôi biết được không? Tôi cũng muốn bảo mẹ mua cho một cái."

Nghe Vương Giai Nghi hỏi, Hứa Viên Viên cũng nhìn Diệp Thư với ánh mắt mong đợi.

Triệu Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng: "Đừng mơ nữa, cả khu bách hóa Bắc Thành cũng không có loại quần áo này đâu."

"Tôi từng nhìn thấy loại vải này rồi, nhưng là ở cửa hàng Hữu Nghị, số lượng rất ít, không có phiếu ngoại hối thì không mua được."

Nghe vậy, mọi người đều thất vọng.

Diệp Thư cũng không biết làm sao, siêu thị của cô tuy có rất nhiều áo khoác đủ kiểu dáng, nhưng lấy ra thì không biết giải thích thế nào, đành phải tự mình mặc dần dần vậy.

Diệp Thư xách cặp sách đã chuẩn bị từ trước xuống lầu.

Vừa xuống lầu, Thạch Lỗi đã đạp xe đến, nhìn thấy Diệp Thư đứng đó, trong mắt anh lóe lên sự kinh diễm.

Diệp Thư ngày thường ăn mặc rất giản dị, tuy không vá nhưng cũng không rực rỡ như hôm nay.

Anh chống chân xuống đất, nhận lấy cặp sách trong tay Diệp Thư, treo lên ghi đông, đợi Diệp Thư ngồi vững, đạp xe chở cô đi.

Dọc đường, mọi người đều ngoái lại nhìn hai người, quả thật trông họ rất xứng đôi.

Hôm nay, anh cũng ăn diện một chút, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, dáng người cao lớn, thẳng tắp, trông rất tinh thần.

Chẳng mấy chốc xe đạp đã đến trước cửa nhà, anh dừng xe, đỡ cô xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến việc sắp gặp ông bà nội, Diệp Thư hơi hồi hợp.

Có lẽ nghe thấy tiếng động ở cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã.

Anh khóa xe đạp, mở cổng, nhường cô vào trước.

Cô hít một hơi thật sâu, bước lên bậc thềm.

Ông nội vội vã từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy cô, ông cười rạng rỡ: "Cháu là Tiểu Diệp phải không? Chào cháu, mau vào nhà đi."

Cô vội vàng tiến lên: "Cháu chào ông ạ, cháu là Diệp Thư."

Ông nội nhìn cô, càng nhìn càng hài lòng.

"Tốt, tốt, vào nhà nào. Biết cháu đến, bà cháu mừng lắm, đang nấu đồ ngon cho hai đứa đấy."

Đang nói, bà nội từ trong bếp bước ra, tạp dề còn đang đeo trên người.

Bà nắm lấy tay cô: "Tiểu Diệp à, bà mong cháu đến từ lâu rồi. Nào, vào nhà thôi."

Nói rồi, bà kéo cô vào nhà.

Cô lấy đồ trong túi ra. Cô đã chuẩn bị cho bà một chiếc khăn lụa, cho ông một hộp trà, ngoài ra còn có hai túi sữa bột dành cho người già.

Cô đưa khăn lụa cho bà, trà cho ông, sữa bột thì đặt lên bàn rồi nói: "Ông bà ơi, đây là một chút tâm ý của cháu, mong ông bà nhận cho."

Bà nội mân mê chiếc khăn lụa, vẻ mặt rất vui.

"Đẹp quá. Cháu thật tinh ý. Nhưng lần này thôi nhé, lần sau không cần mua gì đâu. Cháu đến chơi là bà đã vui lắm rồi."

Ông nội cầm hộp trà, phụ họa: "Nghe bà cháu nói đi."

Bà nội lấy kẹo bánh ra cho cô ăn, rồi lấy cả táo với quýt mà hôm qua Thạch Lỗi mang về, cứ thế dúi vào tay cô.

Số táo với quýt vẫn y như hôm qua cô bảo Thạch Lỗi mang đến, chẳng thiếu quả nào. Nhìn là biết ông bà không nỡ ăn, để lại cho hai người.

"Tiểu Diệp, cháu ngồi nghỉ đi, để bà vào bếp nấu cơm. Chút nữa chúng ta cùng ăn cơm nhé." Bà nội nói với cô.