Cửa hàng bách hóa là một tòa nhà hai tầng, tường ngoài trát xi măng, bên cạnh cửa dựng một tấm biển, trên đó viết "Cửa hàng bách hóa Bắc Thành."
Tuy mới mở cửa nhưng người vào mua sắm đã nườm nượp, Diệp Thư cũng theo dòng người đi vào, tầng một là hàng hóa thiết yếu hàng ngày, đồ đạc cũng giống như ở cửa hàng hợp tác xã ở quê, chỉ là chủng loại phong phú hơn, nhiều hơn.
Diệp Thư đi một vòng tầng một, xem xét hết mọi thứ. Sau đó, cô lên tầng hai, tầng hai là quần áo, giày dép, mũ nón và vải vóc.
Bên kia trên sàn bày la liệt xe đạp, máy khâu và những hàng hóa có giá trị khác, trên quầy còn có cả radio, đồng hồ.
Diệp Thư đứng ở quầy bán quần áo xem, nhân viên bán hàng thấy cô chỉ xem mà không mua, tỏ thái độ khó chịu, quay sang nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng bên cạnh.
Xem xét một lượt, Diệp Thư không thấy áo khoác len cashmere, thậm chí cả vải cũng không có loại len cashmere, vải vóc bày bán cũng chỉ là vải bông in hoa văn và vải lao động các loại.
Nhìn thấy xe đạp, trong lòng Diệp Thư chợt lóe lên suy nghĩ, bản thân cũng nên mua một chiếc, như vậy đi học, đi chợ đen đều tiện hơn.
Cô tự nhủ mình không có phiếu xe đạp, phải tìm người đổi, đợi gặp Vạn Gia Đống và Thạch Lỗi nhờ bọn họ hỏi giúp, cô có thể đổi lương thực lấy xe.
Diệp Thư lại đi đến quầy bán đồng hồ, bên trong bày biện vài chiếc đồng hồ, ngoài hiệu Mai Hoa còn có hiệu Thượng Hải. Diệp Thư còn nhìn thấy loại đồng hồ giống hệt trong siêu thị, chắc là hàng ngoại.
Tuy chỉ có một chiếc nhưng chỉ cần có là được, Diệp Thư có thể lấy đồng hồ ra ngoài, không đến nỗi muốn xem giờ mà cũng phải lén lút.
Ra khỏi tòa nhà bách hóa, Diệp Thư không đi dạo nữa mà đi thẳng đến cửa hàng Hữu Nghị.
Bề ngoài của cửa hàng Hữu Nghị cũng giống cửa hàng bách hóa, đều là tòa nhà hai tầng. Nhưng người vào đây ít hơn hẳn so với cửa hàng bách hóa.
Diệp Thư bước vào, quả nhiên đồ đạc bên trong tốt hơn nhiều so với cửa hàng bách hóa, thậm chí còn có không ít hàng ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thư lần lượt đi xem từng quầy hàng, cô nhìn thấy trong tủ kính bày bán sô cô la, cà phê, sữa bột, bột ngũ cốc dinh dưỡng các loại, thậm chí còn có cả rượu vang đỏ.
Diệp Thư không dạo lâu ở tầng một, đi một vòng rồi lên tầng hai.
Lên đến tầng hai, Diệp Thư cảm thấy trước mắt sáng bừng, thời buổi này đã quá quen với màu đen, trắng, xám, đột nhiên nhìn thấy những màu sắc khác, thật sự là một cú sốc lớn về thị giác.
Cuối cùng Diệp Thư cũng nhìn thấy áo khoác len cashmere, ngoài màu trắng, đen, xanh lam, lại còn có màu đỏ tươi, vàng và xám.
Kiểu dáng cũng rất đẹp, là kiểu dáng kinh điển, cho dù là đặt ở thế kỷ 21 cũng không lỗi thời.
Diệp Thư vừa nhìn đã thích chiếc áo khoác cài khuy hai hàng màu trắng kia. Cô bảo nhân viên bán hàng lấy cỡ mình mặc.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Diệp Thư một cái, không lập tức lấy quần áo mà nói: "Cái áo này phải cần phiếu ngoại hối, với cả 118 đồng nữa."
Có lẽ nhân viên bán hàng thấy Diệp Thư ăn mặc cũng bình thường, chỉ là áo bông dày phổ thông, quần đen, chân đi giày bông nhung đen.
Tuy không có miếng vá nào, nhưng đối với nhân viên bán hàng quen nhìn khách hàng ăn mặc đẹp đẽ lồng lộn thì Diệp Thư ăn mặc đúng là quê mùa.
Phải nói là nhân viên bán hàng của cửa hàng Hữu Nghị vẫn có tố chất hơn so với bên bách hoá tổng hợp, cũng có thể là do đối tượng phục vụ khác nhau. Tuy thái độ không đến nỗi niềm nở gì, nhưng ít ra là không tỏ thái độ.
Diệp Thư cũng không tức giận, lấy ra phiếu ngoại hối, thêm một xấp tiền lớn, đếm ra 12 tờ.
Thấy Diệp Thư thực sự lấy ra, nhân viên bán hàng mới quay người đi lấy áo mà Diệp Thư cần.
Diệp Thư nhận lấy, ướm thử lên người, cảm thấy mặc vào chắc cũng vừa. Bây giờ mua quần áo không được thử, đều là mua rộng rãi một chút.
Diệp Thư đưa tiền và phiếu ngoại hối cho nhân viên bán hàng, bảo cô ấy gói lại.