Lúc ấy đang độ đầu xuân, Giang Thành vừa mới ấm lên thì cơn mưa lạnh đêm qua trong chốc lát đã đưa nó trở lại mùa đông.
Trịnh Hảo ngáp một cái rồi bước vào phòng hóa trang, đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn, chào buổi sáng với vài người đồng nghiệp đang chia nhau bánh bao súp[1].
[1]Bánh bao súp (hay còn gọi là tiểu long bao) là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải. Ở Thượng Hải, chúng được gọi là tiểu long màn thầu vì người nói tiếng Ngô ở Trung Quốc sử dụng định nghĩa truyền thống của "màn thầu", dùng để chỉ cả loại bánh có nhân và không có nhân.Nhiệt độ bên ngoài gần bằng 0, trong nhà cũng chẳng khá hơn là mấy, ông chủ Đinh bủn xỉn không muốn bật điều hòa, thậm chí còn lấy lý do hoa mỹ là muốn duy trì bầu không khí lạnh lẽo của ngôi nhà ma.
Thứ duy nhất có thể tạo nên sức nóng chính là tô mì bò thơm lừng trước mặt Trịnh Hảo.
Cô dùng đũa gắp lá rau mùi đã xắt nhỏ ra, một ít củ cải thái hạt lựu nổi lên trong nước canh dầu ớt.
Cắn một miếng, vừa chua vừa ngon.
Húp một ngụm nước canh nữa, thật là sảng khoái.
Thịt bò được cắt thành từng miếng lớn, thịt chắc và mọng nước, không giống như một số quán ăn keo kiệt chỉ điểm xuyết vài lát thịt bò khô quắt mỏng tang cho có, chẳng đủ để nhét vừa kẽ răng.
Trịnh Hảo đang ngẩng đầu húp ngụm canh nóng thì cửa phòng hóa trang lại mở ra, ông chủ Đinh đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Mặt ông ta đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Mấy đứa mau ra tiếp khách!”
“Khụ khụ——” Trịnh Hảo bị sặc, ho sặc ho sụa đến đỏ bừng cả mặt.
Cô hít một hơi rồi phản đối: “Lão Đinh, chú là ông chủ chứ đâu phải tú bà. Chú có thể dùng từ ngữ văn minh hơn được không?”
Lão Lư đang đứng bên cạnh thay quần áo cũng góp lời: “Mới có mười giờ thôi, khách ở đâu mà tiếp, ai lại đến nhà ma sớm như vậy làm gì?”
Chị Liễu Nhi ngồi trên ghế sofa phụ họa: “Phải đó, cháu còn chưa trang điểm nữa nè.”
Lão Lư và chị Liễu Nhi đều là đồng nghiệp của Trịnh Hảo, họ là NPC thường trú của ngôi nhà ma này. Một người chuyên đóng vai ác quỷ địa ngục với khuôn mặt dữ tợn, người còn lại đội tóc giả, hiển nhiên là chuyển thế của Sadako. (Lynn: mình nghĩ nhân vật này đã quá quen thuộc với mọi người rồi nên sẽ không chú thích, nhưng nếu bạn nào chưa biết thì có thể gõ tên để tìm nhé, trên gg đã có sẵn rất nhiều thông tin liên quan tới nhân vật này)
Trịnh Hảo là ma mới vẫn đang trong thời gian thực tập, giống như các binh tôm tướng tép[2] khác, cô chịu trách nhiệm làm chân chạy mang vũ khí để rượt đuổi, chặn đường khách bằng mọi cách, khiến khách sợ đến mức tè ra quần chạy mất dép.
[2]binh tôm tướng tép: binh tướng của Long Vương trong truyền thuyết, dùng để ví với những kẻ vô dụng, không đóng góp vai trò gì quan trọng.Lão Đinh vỗ tay thúc giục: “Người ta tới hết rồi, đang ngồi trong đại sảnh chờ. Nhanh cái tay cái chân lên! Hãy thể hiện cho người ta thấy tinh thần của mấy đứa đi!”
Trịnh Hảo vùi mặt vào tô mì, thấp giọng lẩm bẩm: “Người đi làm chỉ có căm hờn.”
Lão Lư đã chọn vũ khí, chị Liễu Nhi vẫn chậm rãi bóc trứng, thấy lão Đinh hối thúc thì nói: “Để Tiểu Trịnh đi trước, cháu còn chưa hóa trang.”
Trịnh Hảo gẩy nhẹ chiếc đũa đang gắp mì: “Em cũng chưa hóa trang mà.”
Lão Đinh động viên: “Không sao đâu, cháu không trang điểm đã đáng sợ rồi.”
Trịnh Hảo: “…”
Trịnh Hảo liếc ông ta bằng ánh mắt oán hờn.
“Rất tốt! Chính là nó!” Lão Đinh lấy một chiếc váy trắng trên kệ, quăng bừa qua đầu Trịnh Hảo rồi đẩy cô bước ra ngoài.
Dọc đường ông ta không ngừng căn dặn: “Lát nữa khi trèo ra khỏi giếng, động tác và biểu cảm nhất định phải đúng chỗ! Phải gian ác! Phải dữ tợn vào!”
Trịnh Hảo nghe mà thấy phiền: “Chú đi mà làm.”
“Không, đâu có Sadako nào béo tốt như ta? Chưa kể ta cũng không thể nào chui vừa vào giếng.” Lão Đinh tự nhận thức được.
Trong ánh sáng mờ ảo, Trịnh Hảo túm váy, chạy một mạch đến cuối hang rồi chui vào một cái giếng.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Lão Đinh cầm máy bộ đàm lên ra lệnh, một bản nhạc quái đản thoáng chốc vang lên, sương trắng bay lơ lửng trong hang động tối tăm.
Trịnh Hảo vừa chỉnh lại bộ tóc giả lộn xộn vừa chửi thầm: Hôm nay không phải thứ Sáu, dù không phải đi làm nhưng trong thời tiết quái quỷ này, nằm trên giường chơi điện thoại có phải hay hơn không? Ai lại rảnh đến nhà ma để tiêu khiển cơ chứ?
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng có tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ hướng cửa hang.
Nghe động tĩnh này, dường như chỉ có một người. Chả lẽ xung phong ra trận?
Khi tiếng bước chân đến gần, Trịnh Hảo ngừng suy nghĩ và nhanh chóng hóa thân vào nhân vật. Cô chầm chậm bò lên miệng giếng rồi chạm tay xuống đất, sau đó thò đầu ra khỏi miệng giếng, mái tóc đen dài như dây leo phủ kín mặt.
Qua kẽ hở của mái tóc dài, cô nhìn thấy một người đang đứng ở cửa hang, dáng người cao gầy, có lẽ là một chàng trai trẻ.
Trịnh Hảo nhấc cao vai, vặn vẹo tứ chi, chậm rãi trèo ra khỏi giếng rồi từ từ đi về phía người đàn ông…
Theo quy trình thông thường, lúc này khách hàng sẽ la hét ầm ĩ và ôm đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, khung cảnh lại yên tĩnh lạ thường, chỉ còn những hiệu ứng âm thanh kinh dị vẫn lảng vảng.
Chẳng lẽ người này bị cận nặng nên không nhìn thấy ma trên mặt đất?
Trịnh Hảo gần như bò đến chân người nọ, thậm chí còn đặt một tay lên bắp chân anh ta nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Anh chàng này chịu đựng hơi bị giỏi đấy.
KHÔNG ĐƯỢC!
Trịnh Hảo quyết định phải nhẫn tâm, phải đánh bại bằng được hàng phòng ngự tâm lý của người này.
Trịnh Hảo bắt chước tư thế của một thây ma, co giật đứng dậy, nghiêng đầu ngước cằm, mái tóc đen xõa ra, ánh sáng đỏ nhạt từ trần hang hắt vào mặt cô.
Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông đang quay lưng về phía mình, chẳng trách anh ta không phản ứng lại.
Hóa ra màn biểu diễn vừa rồi đều vô ích.
Trịnh Hảo nhướn mày trợn mắt, nhe răng, làm ra vẻ mặt dữ tợn nhất trong đời, chậm rãi xòe móng vuốt ra. Sau đó cô hít một hơi, một tiếng hét chói tai phát ra từ cổ họng——
Hiệu ứng của tiếng hét này rất hiệu quả. Đúng như dự đoán, đôi vai của người đàn ông run lên vì giật mình, anh ta đột ngột quay đầu lại và loạng choạng lùi lại vài bước.
Sau một phút hoảng loạn ngắn ngủi, người này nhanh chóng khóa chặt vào mục tiêu, cả hai chạm mắt nhau.
Hai giây sau, “Phụt——”
Tự dưng lại cười là sao?
Trịnh Hảo: …
Kinh ngạc, nghi ngờ, bối rối, pha vào đó còn có chút tổn thương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, do vẻ mặt của cô chưa đủ dữ tợn hay là anh ta bị điên?
Mặc dù hiện giờ người này đang cúi đầu mím môi, cố gắng hết sức để che giấu nụ cười, nhưng bờ vai liên tục run lên và tiếng cười nghẹn lại vang lên đứt quãng vẫn khiến lòng tự trọng của Trịnh Hảo bị tổn thương sâu sắc.
Anh hai à anh cười vui quá nhỉ! Đến nhà ma để xem biểu diễn hài kịch hay gì?
Trịnh Hảo nắm tay thành quyền, giận dữ trừng mắt, đang muốn dùng ánh mắt hung dữ dọa người đàn ông này. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ khủng khiếp.
Chẳng lẽ… răng mình dính rau mùi?
Lúc nãy cô vội vàng đi ra ngoài, cũng không soi gương, Trịnh Hảo càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Nhớ lại lần trước đang lúc cô dùng cưa máy ép một nhóm thanh niên vào góc, khi cô đang chuẩn bị ‘đại khai sát giới[3]’, một giọng nói bỉ bựa chợt vang lên từ nhóm người: “Trên răng cô có vỏ ớt kìa!”
[3]Đại khai sát giới có nghĩa là ám chỉ việc sẵn sàng giết chóc, khai tử những ai có mặt trong khu vực đó hoặc khi được giao nhiệm vụ giết người mà không màng quan tâm lo lắng đối thủ mạnh yếu ra sao, chỉ cần thỏa mãn sự khao khát – thèm muốn giết chóc của họ là được.Trịnh Hảo chớp mắt thoát vai, cuống quýt dùng lưỡi li3m sạch kẽ răng, còn ngốc nghếch nói: “Cảm ơn nhé.”
Nhóm người kia lập tức cười ngả cười nghiêng.
Đúng là làm mất hết mặt mũi của ‘ma’ mà!
Quên đi, người mắc sai lầm thì ma cũng có lúc mắc sai lầm. Lần này cô vội vàng ra trận, thiếu chuẩn bị, không thể trách cô không đạt được hiệu quả như mong đợi.
Phía trước vẫn còn rất nhiều yêu ma quỷ quái đang chờ anh đấy. Đợi mà tè ra quần đi nhé!
Trịnh Hảo thu tay, lặng lẽ chuồn đi và trèo trở lại giếng.
Thôi mình phải đi chợp mắt một tí, ngủ bù mới được!
*
Trở lại phòng hóa trang, Trịnh Hảo nhe răng trợn mắt trước gương, nhìn trái nhìn phải.
Ớ, trên răng làm gì có rau thơm.
Khuôn mặt cũng sạch sẽ, khóe mắt không có gỉ mắt, khóe miệng cũng không dính hạt cơm.
Vậy anh ta cười cái khỉ gì cơ chứ?
Trịnh Hảo ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục ăn mì, dùng đũa vớt mấy cái, sợi mì đã vón cục, nước canh đã nguội ngắt, mấy miếng thịt bò còn sót lại chẳng biết đã bị tên giời đánh nào chôm mất.
Trước giờ làm, cô đã phải đi vòng qua hai con phố và xếp hàng chờ nửa tiếng mới mua được!
Ngọn lửa trong lòng cô lại bùng lên.
Trên ghế sô pha trong góc, chị Liễu Nhi đã hóa trang hiệu ứng đặc biệt, đang nhàn nhã uống sữa đậu nành và xem điện thoại.
Trịnh Hảo chen vào bên cạnh chị ấy, nhìn Liễu Nhi một lúc, sau đó cô đột nhiên hỏi: “Chị Liễu Nhi, nhìn em có buồn cười không?”
Chị Liễu Nhi nhướng mày cười, nhéo má cô: “Em cười trông rất đẹp.”
“Eo ơi, buồn nôn quá bà.” Liễu Nhi giả vờ ghét bỏ đẩy cô ra: “Đừng chạm vào mặt chị, chị mất nửa giờ mới hóa trang thành tử thi được như thế này đấy.”
Trịnh Hảo giật mình khi nhìn khuôn mặt bầm tím và chảy máu thất khiếu[4] của chị, rồi lại hỏi: “Này, chị Liễu Nhi, em hỏi nè, chị có bao giờ thất thủ chưa? Ví dụ như khi có người khách nhìn thấy chị, họ không hề sợ hãi, thậm chí còn cười một cách khó hiểu”.
[4]thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.“Cười như thế nào, là kiểu đần thộn vì bị dọa hay là kiểu cười khinh?”
“Chính là kiểu…” Trịnh Hảo nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông: “… Đó là một nụ cười rất vui vẻ. Rõ ràng đang rất bình thường, nhưng ngay lúc em đang định hù dọa anh ta, người này bỗng cười lớn, em choáng luôn.”
Chị Liễu Nhi xoa cánh tay nổi da gà: “Huh, gì vậy trời? Đầu óc không bình thường à?”
Trịnh Hảo bĩu môi: “Em cũng nghĩ vậy.”
Cả hai đang trò chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Lão Lư ủ rũ bước vào, miệng vẫn đang lẩm bẩm, nếu nghe kỹ thì hình như ông chú đang nói “kẻ tâm thần”…
“Chị nhìn kìa!” Trịnh Hảo kích động như đã tìm được đồng minh: “Chú cũng nghĩ giống cháu, đúng không?”
“Nếu không thì người bình thường, ai lại đi tới nhà ma vào sáng sớm?”
“Anh ta cũng cười với chú à?”
Lão Lư cau mày: “Cười thì không. Tôi đã cố gắng dọa nạt cậu ta nhưng cậu ta như bị liệt cơ mặt ấy, không phản ứng gì cả, thật sự rất nhàm chán.”
Lại có thêm mấy binh tôm tướng tép từ phía sau tiến vào, ai nấy đều có vẻ chán nản, có người phàn nàn: “Chỉ có một người thôi, sao chúng ta phải xông ra hết như vậy, có cần thiết không?”
Lúc này Trịnh Hảo mới phản ứng: “Chỉ có mình anh ta thôi?”
Lúc đó cô bị đả kích nên không còn tâm trí để ý xem còn người khác hay không.
Lão Lư giải thích: “Ông chủ Đinh nói cậu ta đã bao hết rồi, muốn chúng ta phục vụ vị khách này cho thật tốt.”
Trịnh Hảo tặc lưỡi lắc đầu.
Quả nhiên anh ta là đồ điên mà.
*
Ngày hôm sau là cuối tuần, nhà ma tấp nập người ra người vào, phần lớn khách ghé chơi là học sinh đi theo nhóm, tạo ra những tiếng động ồn ào như đàn gà đàn ngỗng.
Trịnh Hảo chợt phát hiện ra một bóng dáng đứng bên cạnh đám đông trông quen mắt đến khó hiểu.
Nhìn kỹ hơn, dáng người cao gầy, khí chất trầm lặng đó, chẳng phải chính là người đàn ông hôm qua đã giáng một đòn nặng nề vào sự nghiệp của cô sao?
Người ta thường nói, con gái hay cười sẽ gặp may mắn, nhưng đàn ông hay cười thì…
Hôm nay sẽ là ngày xui xẻo của anh rồi!
Trịnh Hảo nheo mắt lại, trên mặt hiện lên nụ cười tà ác, xoa tay như chuẩn bị đi bắt ruồi nhặng.
Hôm nay trước khi đi làm, với sự giúp đỡ của chị Liễu Nhi, cô đã hóa trang thành một lệ quỷ kinh hãi thế tục, trên trán găm một chiếc rìu xẻ đôi khuôn mặt tái nhợt của cô, rạch ra vết thương lẫn máu thịt, đáy mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ…
Lúc đi ngang qua lối đi của nhân viên, chính cô đã bị giật mình khi vô tình liếc thấy hình ảnh phản chiếu qua cánh cửa kính.
Hừm, đã đến lúc rửa mối nhục rồi!
Nhóm người này cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, đi tới đi lui, rốt cuộc cũng tiến vào lãnh thổ của Trịnh Hảo. Cô chờ đợi thời cơ thích hợp rồi đột nhiên từ trong góc nhảy xổ ra, giơ cao chiếc rìu dính máu và phát ra một tiếng gầm “khà”.
“Á——”
Những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, “đàn gà đàn ngỗng” đều hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.
Trịnh Hảo bên này vừa cố gắng kìm nén cảm giác muốn cười, vừa phát ra một tiếng hú kinh hoàng. Cô bám sát phía sau nhóm người, vung rìu liên tục và giả vờ chém xuống.
Tiếng la hét thất thanh, xen lẫn tiếng khóc kêu cha gọi mẹ. Chẳng mấy chốc, nhóm người đã chạy mất dạng.
Thôi bỏ đi, giặc cùng đường thì chớ đuổi.
Trịnh Hảo vô cùng thỏa mãn cả về thể chất lẫn tinh thần, cô cất chiếc rìu và chuẩn bị quay trở lại sào huyệt của mình, nhưng lúc trở về lại phát hiện trong phòng vẫn còn một người khác.
Người đàn ông khoanh tay dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cô. Dưới ánh sáng ảm đạm, khuôn mặt anh khuất trong góc tối, không thể nhìn rõ nét mặt.
Anh ta không bỏ chạy à!
Trịnh Hảo sửng sốt vài giây, sau đó chợt nhận ra: Chẳng lẽ người này đặc biệt đến tìm mình?
Đến đây vì danh tiếng của mình? Mình hot đến vậy sao? Làm gì tới mức đó.
Chẳng lẽ buồn chán nên tới kiếm chuyện? Nhưng vé vào nhà ma cũng không hề rẻ.
Hoặc là… tới để kiểm tra mình?
Tính ra thì Trịnh Hảo đã làm việc trong nhà ma này được ba tháng, đã đến lúc trở thành nhân viên chính thức. Chẳng lẽ ông chủ Đinh phái người đến kiểm tra khả năng ứng biến của cô?
Nhìn anh ta biểu hiện rất bình tĩnh, rất có thể là người cùng ngành.
Trịnh Hảo tràn trề tự tin.
Cô lại khoác lên vẻ mặt gian ác, chậm rãi đi về phía người đàn ông, chiếc rìu ma sát xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Khi đến gần, cô nhận ra người này cũng không phải hoàn toàn vô cảm, khóe mắt hơi cong, đôi mắt lấp lánh, môi mím chặt… như đang nhịn cười?
Trịnh Hảo bực rồi.
Cô chộp lấy một “xác chết” trên mặt đất, dùng hai tay bổ rìu xuống rồi mổ bụng moi ruột, sau đó xé đầu, chặt đứt tay, bẻ gãy đùi…
Động thái giết gà dọa khỉ này cũng chẳng có tác dụng gì, người đàn ông thờ ơ, nhướng mày như đang xem kịch.
Tiếng gào thét của ông chủ Đinh phát ra từ tai nghe: “Gì đây, cô diễn nhiều quá thành nghiện à, còn phá cả đạo cụ nữa? Cô sẽ phải bồi thường! Số tiền đó sẽ được trừ vào lương của cô!”
Trịnh Hảo mắt điếc tai ngơ, lấy từ trong túi ra hai “con mắt” – đạo cụ cô lấy được từ chỗ Lão Lư rồi cho vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhai, đồng thời trừng mắt nhìn người đàn ông một cách hung dữ, cứ như thể thứ cô đang đang nhai là xương cốt da thịt của anh.
Nhãn cầu bị nhai, một dòng nước đỏ tươi trào ra từ miệng cô rồi từ từ chảy xuống cằm.
Một vài giọt bắn lên mặt người đàn ông, anh lạnh nhạt lau đi, còn cúi đầu ngửi ngón tay, trên môi nở một nụ cười không rõ.
Trịnh Hảo có phần xấu hổ, chắc chắn anh đã ngửi thấy mùi xi-rô.
Cô mệt rồi.
Tựa như một ảo thuật gia đã biết hết mọi chiêu trò và bí mật, nếu đi xem đồng nghiệp biểu diễn sẽ chỉ thấy nhàm chán vô vị.
Trịnh Hảo giận dữ đá “cái xác” tan nát trên mặt đất, nhặt chiếc rìu lên và bỏ đi.
Anh tự chơi một mình đi!
*
Vào ngày thứ ba, chị Liễu Nhi xin nghỉ phép, Trịnh Hảo đạt được tâm nguyện giả làm Sadako, cô đã ngồi trong giếng từ trước, chờ đợi lượt khách đầu tiên đến.
Tiếng bước chân sột soạt dần dần tiến gần, Trịnh Hảo chậm rãi lộ đầu ra, kéo mái tóc đen dài, vặn vẹo trườn bò trên mặt đất âm u…
Cuối cùng cũng có người chú ý tới cái bóng trắng trên mặt đất.
Sau một loạt tiếng hét thảm thiết như xé lòng, mọi người vội vàng bỏ chạy tán loạn tan tác như chim muông.
Hậu quả của việc đình công là bị trừ một ngày lương, tròn hai trăm tệ! (~686.400 VND)
“Vì cớ gì cơ chứ?” Trịnh Hảo tức giận: “Tôi bò trên mặt đất suốt một ngày, tay tôi còn bị sưng vù lên vì bị giẫm phải đây này!”
Vai Sadako tưởng chừng thoải mái nhàn nhã, không tốn sức nhưng hầu như mỗi lần xuất hiện, cô đều vô tình bị thương bởi những vị khách quá hoảng loạn.
Ông chủ Đinh nhìn mu bàn tay sưng tấy đỏ bừng của cô, nhất thời không nói nên lời: “À, ờ thì… tiền thuốc thì lúc khác tính, nhưng thái độ tiêu cực lười biếng của cô rất tệ, đã mang đến trải nghiệm vô cùng tệ hại cho khách hàng!”
Trịnh Hảo đột nhiên căng thẳng: “Người đàn ông đó khiếu nại tôi à.”
Đúng là cái đồ bi3n thái!
“Điều đó thì không có, nhưng cậu ta đã đến ba lần liên tiếp. Chúng ta phải hết sức nhiệt tình đối xử với loại khách hàng thân thiết này!” Ông chủ Đinh siết chặt hai bàn tay ú nu thành nắm đấm, khuôn mặt đầy vẻ kích động.
Trịnh Hảo cười nhạo, nói toạc móng heo: “Còn nói là khách hàng thân thiết cơ đấy, chứ không phải là người ông cử tới để khảo sát tôi sao?”
“…” Ông chủ Đinh tỏ ra hoang mang: “Cô chỉ là nhân viên tạm thời, có đáng để tôi phải tốn công tốn sức như thế sao?”
Sau khi bị ông ta kiên quyết phủ nhận, Trịnh Hảo nhanh chóng tìm thấy một khả năng khác.
“Tôi biết rồi, anh ta nhất định là gián điệp do nhà ma tầng dưới phái tới!”
Ông chủ Đinh phủ định: “Nhà ma ở tầng dưới đã phá sản từ lâu rồi.”
Trong vài năm trở lại đây, việc kinh doanh của các cửa hàng bán trực tiếp gặp khó khăn, các địa điểm vui chơi giải trí lại càng sa sút, tiệm của họ vẫn đang phải vật lộn để tồn tại cho đến ngày nay.
“Vậy là…” Trịnh Hảo không chịu bỏ cuộc, vắt óc nghĩ ra lý do: “Chắc chắn là kẻ cùng nghề, từ nơi khác đến học lỏm kinh nghiệm tiên tiến của chúng ta!”
Ông chủ Đinh sốt ruột xua tay với vẻ mất kiên nhẫn.
“Người ta từ đâu đến không quan trọng, nói tóm lại ai tới thì đều là khách, cô có thái độ tiêu cực, lười biếng trong công việc là sai, nhất định phải bị trừng phạt.”
“…” Trịnh Hảo nghiến răng nghiến lợi.
Đồ tư bản độc ác!
HẾT CHƯƠNG 1
Next→Lời tác giả:
Tôi mở hố mới rồi! Bởi vì một số tác phẩm tôi viết trước đây ít nhiều cũng có tình tiết ngược. Trong lúc sáng tác, tôi bị bao trùm bởi áp lực và cảm thấy vô cùng chán nản nên hạ quyết tâm phải viết một câu chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ, không ngược không thảm, để xóa bỏ những ưu sầu trong quá khứ!
Tôi hy vọng tôi đã vui vẻ khi viết nó thì mọi người cũng sẽ vui vẻ khi đọc nó, he he~~
Lynn:
Hế lu mọi người, cuối cùng thì sau một năm giới thiệu hố mới, mình cũng có thời gian để bắt đầu với truyện rồi. Bộ này tạm thời chưa có lịch đăng cố định (khi nào có mình sẽ thông báo). Ngày xuân ‘cũng’ sẽ là một bộ truyện thích hợp để nhấm nháp dần dần chứ không phải để làm vồ vập. Lynn luôn cố gắng trau chuốt bản edit của mình hết mức có thể, và cũng không chấp nhận việc qua loa cẩu thả với nó, vì vậy các bạn chắc chắn sẽ phải mất thời gian nếu quyết định theo bộ này. Còn bây giờ thì chúng ta cùng bắt đầu chuyến du xuân tìm lại bản thân cùng Hảo hướng ngoại và Hàn hướng nội nào!