Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 2: HÀN TRIỆT



Sau khi hết giờ mở cửa, trung tâm thương mại vắng tanh, các cánh cửa lần lượt đóng lại, đèn các tầng cũng lần lượt tắt. Trịnh Hảo đói đến cồn cào ruột gan, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở tầng một, cô ghé vào mua vài quả trứng luộc nước trà cho bữa khuya.

Tiệm cà phê bên cạnh vẫn đang kinh doanh, ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu xuống vài bộ bàn ghế bên ngoài quán.

Đã muộn như vậy nhưng bên ngoài vẫn có người thong thả thưởng thức cà phê.

Trịnh Hảo tình cờ nhìn qua, lờ mờ cảm thấy người này trông thật quen mắt.

Cô dừng lại, nhìn kỹ hơn thì thấy người đàn ông này cũng đang liếc cô, đã thế còn gật đầu thân thiện, như thể anh biết cô.

Người này có khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, trên người mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, bờ vai được bao bọc trong ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Hình ảnh rất đẹp, nhưng tại sao nét cười như có như không ấy lại mang cảm giác gợi đòn quen thuộc đến thế?

Đầu của Trịnh Hảo ong ong, cô thoáng chốc tỉnh táo lại.

Đây chẳng phải là người đàn ông nhiều lần đến nhà ma để tìm mình làm niềm vui sao?

Nhìn tướng mạo có vẻ đàng hoàng, hóa ra lại là mặt người dạ thú, chỉ có mỗi hành động là không ra dáng con người.

Vẫn còn cười à? Cười cái con khỉ ấy! Đang cười mình vụ bị trừ lương sao?

Trịnh Hảo nhất thời điên tiết, nhanh chân sải bước tới gần, hai tay chống nạnh, gào lên bằng giọng điệu hung hăng: “Anh bị điên có phải không?!”

Người đàn ông sững người, nụ cười trong mắt dần dần nhạt đi, sau đó ung dung đứng dậy.

Trịnh Hảo thấp hơn anh một cái đầu, lập tức yếu đi mấy phần khí thế.

Anh cụp mắt xuống nhìn cô, chậm rãi nói: “Phải, tôi bị điên rồi.”

Lần này đến lượt Trịnh Hảo sửng sốt.

Tại sao người này… không hành động theo lẽ thường?

Theo hướng dẫn tiếp nhận của bệnh viện tâm thần, người nói không có bệnh thường là người có bệnh, nhưng nếu một người chủ động thừa nhận mình có bệnh thì là không có bệnh, hay là bệnh nặng đây?

Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Vì vậy tôi muốn nhờ cô một việc.”

Trịnh Hảo giờ mới tỉnh táo lại, ngơ ngác cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn xuống chỉ thấy mấy chữ——

Hàn Triệt, 185xxxxxxxx

Cô lật qua mặt sau để xem, hết rồi!

Có cần lãng phí giấy chỉ vì vài chữ này không? Chỉ cần quét WeChat là xong rồi mà.

Trịnh Hảo không khỏi trợn trắng mắt.

Hay ra dzẻ quá à.

“Nhờ tôi làm chi?” Nói xong, Trịnh Hảo lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Chờ đã, trước tiên hãy nói cho tôi biết anh bị sao vậy?”

Nếu là một dạng bệnh tâm thần phân liệt hay Hội chứng Stockholm nào đó, thì cô chịu thua, chẳng giúp được gì.

Người đàn ông lảng tránh tầm mắt của cô, không nói chi tiết: “Tạm thời khó có thể giải thích rõ ràng, nhưng tôi có thể cam đoan sẽ không làm tổn thương người khác.”

Trịnh Hảo cười khẩy, nhét lại danh thiếp vào tay anh, lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói rõ thì không còn chuyện gì để bàn nữa.”

Người đàn ông im lặng vài giây rồi đưa tay ra hiệu: “Cô ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Trịnh Hảo kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, bụng cô đang biểu tình kịch liệt.

Cô lấy trong túi nhựa ra một quả trứng trà, đập vào góc bàn rồi bóc vỏ từng tí một. Cảm nhận được ánh nhìn từ đối phương, cô ngẩng đầu lên, lịch sự hỏi: “Anh ăn không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Ăn muộn thế này không tốt cho sức khỏe đâu.”

Trịnh Hảo im lặng, liếc mắt nhìn cốc cà phê trên bàn.

Nửa đêm còn uống cà phê thì tốt cho sức khỏe ha? Cái đồ tiêu chuẩn kép.

Cô nhét cả quả trứng vào miệng, nói một cách hàm hồ: “Nói đi, anh mắc bệnh gì?”

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi giơ tay trái lên, kéo cổ tay áo len, để lộ cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc.

Anh nói: “Cô cấu thử xem.”

“… Huh!” Trịnh Hảo nhất thời ngẩn ra, thậm chí còn quên việc nhai trứng.

Họ thân lắm sao? Động tay động chân có vẻ không hay cho lắm?

Đợi đã, đây là hình thức mới để ăn vạ sao?

Kẻ lừa đảo thời nay nghĩ ra nhiều kịch bản thật đấy.

Trong lúc đại não vận chuyển cấp tốc, Trịnh Hảo nuốt quả trứng xuống một cách khó khăn, lau khóe miệng, nghiêm túc nói: “Tôi không làm đâu.”

“Tôi không có ý gì khác.” Nhìn thấy vẻ kháng cự của cô, người đàn ông thả tay xuống, tựa lưng vào ghế.

“Khoảng nửa năm trước, tôi phát hiện cơ thể mình có sự bất thường, hình như tôi đã mất cảm giác. Rửa mặt bằng nước đá nhưng không thấy lạnh; đụng ngón chân vào chân bàn nhưng không thấy đau; trứng chiên bị cháy khét, tôi cũng không ngửi thấy; gọi món lẩu cay nhất nhưng không cảm nhận được hương vị…”

Anh thong thả thuật lại, miêu tả những thay đổi khác thường trong cơ thể. Trịnh Hảo cau mày lắng nghe, vẫn còn bán tín bán nghi.

Trên đời sao lại có chuyện lạ lùng vậy chứ?

Nghĩ đến thời gian và triệu chứng khởi phát của anh, cô chợt nhận ra: “Ồ, anh mất cảm giác rồi.”

Người đàn ông lắc đầu, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Không chỉ vậy. Tôi còn phát hiện mình đã mất đi sự thay đổi về mặt cảm xúc, không thể cảm nhận được buồn vui giận hờn. Thế giới bên ngoài không thể k1ch thích được tôi, toàn thân tôi chết lặng, tựa như cái xác không hồn.”

Trịnh Hảo ngơ ngác nhìn anh.

Chuyện gì… đang xảy ra vậy?

Nó hoàn toàn nằm ngoài phạm trù nhận thức của cô.

“Vậy thì rốt cuộc anh mắc bệnh gì?”

“Tôi đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, không phát hiện ra vấn đề gì.” Anh dừng lại, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nhìn về phía xa: “Sau đó tôi lại đến gặp bác sĩ tâm lý, hiện tại chẩn đoán sơ bộ là chứng trầm cảm.”

Trịnh Hảo khẽ đáp “Ồ” nhưng vẫn nhíu chặt lông mày.

Trầm cảm không phải là một căn bệnh khó chữa, nhất là trong xã hội hiện đại, nó quá phổ biến nhưng cô chưa từng nghe đến những triệu chứng này.

Không phải cô không có sự đồng cảm, chỉ là cách miêu tả của anh ta quá bất thường, nhất thời khó có thể tin được.

“Vậy thì anh nên được điều trị tâm lý chuyên nghiệp, chứ tìm tôi làm chi?”

“Tôi đi rồi, bác sĩ nói tôi nên nghỉ ngơi, thư giãn nhiều hơn. Tôi đã xin nghỉ phép ở công ty một thời gian dài, đi du lịch khắp nơi, đáng tiếc là chẳng có tác dụng mấy.” Anh nhún vai, thở dài: “Có lẽ là do tôi đã quá gò bó, chỉ biết làm theo khuôn phép từ khi còn nhỏ nên đã quên mất cách hưởng thụ.”

Anh quay lại, nhìn thẳng vào Trịnh Hảo.

“Bởi vậy tôi muốn nhờ cô một việc.” Anh đặt tấm danh thiếp của mình lên bàn, đưa cho Trịnh Hảo: “Cô dẫn tôi đi chơi, chi phí tôi trả, lương theo giờ cô quyết định.”

Chữ chơi được nói quá mơ hồ, đã thế còn liên quan đến tiền bạc.

Thật khó để Trịnh Hảo không hiểu nhầm.

“Chơi… chơi cái gì?”

“Cô quyết định đi. Bình thường cô thích chơi ở đâu và chơi gì thì cứ đưa tôi đi cùng. Tiền lương cũng do cô quyết định.”

Lương, từ này hấp dẫn quá…

Trịnh Hảo kiềm chế niềm xúc động muốn xoa tay, giả vờ bình tĩnh, cầm tấm danh thiếp lên và ho nhẹ.

Cô ngập ngừng hỏi: “Thật sao… giá bao nhiêu cũng được, thế thì không hay cho lắm. Anh không sợ tôi chặt chém, đưa ra cái giá cắt cổ sao?”

Người đàn ông hơi cong khóe môi: “Sao cũng được. Tuy nhiên, sự hợp tác của chúng ta là đi lần nào trả tiền lần đó. Khi kết thúc mỗi nhiệm vụ, tôi sẽ tiến hành đánh giá hiệu quả trước khi quyết định có tiếp tục hay không. Giá cô đưa ra sẽ ảnh hưởng đến tiêu chí đánh giá của tôi. Giá càng cao thì tâm lý kỳ vọng của tôi càng cao.”

Trịnh Hảo: “Tôi hiểu.”

Quả nhiên, kiếm tiền không hề dễ.

Trả tiền cho mỗi lần sử dụng và phải được đánh giá sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Điều này có khác gì làm công ăn lương?

“Chưa chắc tôi đã có thời gian.” Cô lịch sự từ chối.

Người đàn ông gặp chiêu nào tiếp chiêu đấy: “Chỉ cuối tuần là đủ. Kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc, cũng đến lúc phải quay lại làm việc.”

Trịnh Hảo vội vàng nói: “Cuối tuần là thời điểm chỗ chúng tôi bận rộn nhất.”

Người đàn ông mỉm cười. Trịnh Hảo nhận thấy nụ cười này khác với những nụ cười trước đó của anh.

“Quyền lựa chọn nằm ở cô.” Anh bình tĩnh nói, không còn cố gắng thuyết phục cô nữa.

Trịnh Hảo giãy dụa hồi lâu rồi đứng dậy: “Tôi sẽ về suy nghĩ lại.”

Cô nhặt túi rác trên bàn, cầm theo tấm danh thiếp: “Đã muộn rồi, tôi đi trước.”

Người đàn ông cũng đứng dậy và nói: “Đi đường cẩn thận.”

Trịnh Hảo đi đến lối vào tàu điện ngầm, ném rác vào thùng rác rồi dừng bước, không kìm được quay đầu lại.

Người đàn ông vẫn ngồi đó, không nhìn rõ nét mặt, cả người như tan vào ánh sáng ấm áp của quán cà phê. Bên ngoài vùng sáng ấy là những tòa cao ốc đen kịt và màn đêm vô tận.

Trong cơn gió lạnh thổi qua ga tàu điện ngầm, Trịnh Hảo chợt nghĩ đến một điều: Vì sao lại tìm mình?

Câu hỏi này không được người đàn ông trả lời trực tiếp cho đến khi kết thúc cuộc trò chuyện.

Trịnh Hảo muốn lấy danh thiếp ra nghiên cứu sâu hơn, nhưng khi thò tay vào túi, cảm giác từ đầu ngón tay khiến cô cảm thấy không ổn.

Cô móc ra xem, chỉ thấy một túi đầy vỏ trứng gà.

Thế thì thứ cô vừa ném…

Tàu điện ngầm đến ga, dừng lại trước mặt, Trịnh Hảo ngửa mặt lên trời thở dài rồi bước vào toa.

Xem chừng cơ hội kiếm tiền này đã được định sẵn không thuộc về cô.

*

Nhà của Trịnh Hảo là một ngôi nhà tự xây nằm trong khu phố cổ sôi động.

Ngôi nhà không lớn, chỉ có ba tầng. Tầng một được cho một cặp vợ chồng già thuê mở quán mì, tầng hai cho một số thanh niên làm việc gần đó thuê lại. Tầng ba vốn là do gia đình Trịnh Hảo chiếm giữ. Song, cách đây vài năm bố mẹ cô đột nhiên muốn quay về cuộc sống nông thôn nên đã thuê một căn nhà riêng ở ngoại ô. Vì vậy, Trịnh Hảo đã thu dọn những căn phòng còn lại và cho hai cô gái cùng tuổi thuê.

Cánh cửa vừa mở ra, một quả bóng lông màu vàng đã hăng hái nhào tới.

“Trịnh Nhiều Tiền!” Trịnh Hảo phấn khởi hét lên. 

Cô ngồi xuống, vuốt v3 con chó lớn màu vàng từ đầu đến bụng rồi vui vẻ đi vào nhà rửa tay.

Trịnh Đại Tiền ngoe nguẩy cái đuôi theo sát phía sau.

Trong phòng tắm, một cô gái đang giặt cây lau nhà. Cô ấy tên là Cốc Tiểu Vũ, có khuôn mặt bụ bẫm mang nét trẻ con, cộng thêm dáng người nhỏ nhắn khiến cô ấy trông giống như một học sinh cấp hai.

Cốc Tiểu Vũ tốt nghiệp đại học năm ngoái, nhưng đáng tiếc đó là mùa tốt nghiệp khó khăn nhất, không tìm được việc làm nên phải mở quán bán thạch băng trước một trường tiểu học gần đó để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.

Nghe thấy tiếng động, Cốc Tiểu Vũ ngẩng đầu hỏi: “Sao bà về muộn thế?”

“Chuyện dài lắm.” Nghĩ đến người đàn ông đó, Trịnh Hảo không khỏi ưu phiền, thoáng nhìn thấy bóng dáng gầy gò trong phòng khách, cô thò đầu ra chào: “Mộng Mộng, tối nay bà không đi diễn à?”

Đồng Mộng hừ lạnh một tiếng: “Bà đừng nhắc nữa, đám ngu ngốc trong ban nhạc lại cãi nhau, toàn bộ hoạt động trong tuần này đều bị hủy bỏ.”

Cô ấy mở một cửa hàng quần áo nữ ở một chợ đầu mối gần đó và làm tay trống bán thời gian trong một ban nhạc đường phố, ban ngày là cô gái thông minh có năng lực, ban đêm thì chơi nhạc punk rock, nhưng cả hai công việc đều không kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể gắng gượng sống qua ngày.

Ba cô gái thay phiên nhau tắm rửa, rồi ngồi xuống ghế sofa và đắp mặt nạ.

Sau khi nghe Trịnh Hảo kể lại trải nghiệm ly kỳ của mình, Đồng Mộng kiên quyết nói: “Lừa đảo, chắc chắn là lừa đảo.”

Cốc Tiểu Vũ chất vấn: “Kẻ lừa đảo sẽ có kiên nhẫn đến nhà ma ba lần liên tiếp? Vé vào nhà ma khá đắt đó, biết không?” Cô ấy nháy mắt với Trịnh Hảo: “Nói không chừng có khi lại là vừa gặp đã yêu bà cũng nên. Mùa xuân đến rồi, hoa đào của bà cũng đến luôn!”

Mặc dù Cốc Tiểu Vũ chưa có mối quan hệ nào nhưng tâm hồn yêu đương của cô ấy đã phát triển toàn diện nhờ sự xâm nhập của nhiều bộ phim truyền hình ngọt sủng và tiểu thuyết ngôn tình.

Đồng Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bà á nên xem thêm tin tức xã hội đi. Nếu hỏi tôi, người đàn ông này có lẽ là kẻ lừa đảo.”

Trịnh Hảo vuốt cằm ngẫm nghĩ: “Tôi cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhất là trên người anh ta còn có khí chất tinh anh, loại đó… Nhìn qua cách ăn mặc có vẻ rất thông thường, nhưng trong sự khiêm tốn đó lại lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, dáng người cũng được giữ gìn không tồi, có vẻ là người trường kỳ rèn luyện thân thể.”

“Bà quan sát cẩn thận đấy nhỉ.” Đồng Mộng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói ‘Đúng như mình dự đoán’: “Tôi đoán anh ta khá đẹp trai phải không?”

Trịnh Hảo gật đầu như điên.

Chưa kể đến những cái khác, ngoại hình và khí chất của người này quả thực rất nổi bật, chỉ những thứ đó đã quá đủ để trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Đồng Mộng nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Nhất định là kẻ lừa đảo. Bà cẩn thận, đừng nói chuyện với hắn nữa.”

“Tuy nhiên, nhắc tới cũng thấy lạ…” Trịnh Hảo nghĩ đến tấm danh thiếp mình vô tình ném đi: “Hàn Triệt, hình như tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi. Hai bà đã từng nghe đến chưa?”

Cả hai cô gái đều lắc đầu.

Trịnh Hảo cau mày nhớ lại: “Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì khuôn mặt của anh ta trông có vẻ quen quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy trên điện thoại.”

Đồng Mộng nghi ngờ: “Chẳng lẽ thật sự là anh chàng hot douyin nào đó sao?”

Im lặng một lúc, Cốc Tiểu Vũ bỗng ngồi thẳng dậy, chợt ý thức được: “Tôi hiểu rồi! Hai người trước đây đã quen biết nhau, anh ta vẫn nhớ mãi không quên, ba ngày trước cuối cùng cũng được gặp lại bà. Nhưng mà nữ thần đã hoàn toàn quên mất anh ta. Vì đau lòng nên anh ta đã bịa ra lý do mình mắc bệnh lạ, mục đích chỉ là muốn đến gần bà… Á người đàn ông này thật là biết cách tán tỉnh mà! Ngọt chết tôi rồi!”

Trịnh Hảo nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Đồng Mộng trợn mắt, ngửa mặt lên trời thở dài.

“Yêu đương lú não đúng là hết thuốc chữa.”

Trịnh Hảo vỗ vai Cốc Tiểu Vũ một cách cảm thông: “Tiết kiệm chút tiền để trị cái não đi bà.”

Cho đến khi mặt nạ khô hoàn toàn, ba kẻ khờ cũng không đưa ra được kết luận nào. Thế là ai về nhà nấy, tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng ngủ.

Trong bóng tối, Trịnh Hảo trằn trọc trên giường không ngủ được, tiếng ngáy của Trịnh Nhiều Tiền vang lên đều đều từ cuối giường.

Màn hình điện thoại di động cạnh đầu giường đột nhiên sáng lên.

Trịnh Hảo vội vàng chộp lấy điện thoại, nheo mắt nhìn thì thấy đó chỉ là một tin nhắn rác.

Trái tim nảy lên rồi lại hạ xuống, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại.

Dù sao cũng không thể ngủ được nên cô quyết định ngồi dậy mở tài khoản mạng xã hội thường dùng của mình, duyệt vài phút rồi thoát ra, vài phút sau vào lại…

Cho đến khi một ứng dụng quản lý tài chính nào đó vô tình được mở ra. Một luồng ánh sáng xanh chiếu vào mặt Trịnh Hảo, kỳ dị và ma quái.

Cô dán mắt vào màn hình vài giây rồi bỗng mở to mắt, sau lưng như được lắp lò xo, cô bật dậy khỏi giường.

“Tiểu Vũ! Mộng Mộng!” Trịnh Hảo hưng phấn đập mạnh vào cửa phòng của họ, nhưng lại sợ đánh thức hộ dân ở tầng dưới, nên chỉ có thể kìm giọng, hét qua khe cửa: “Dậy dậy, có phát hiện lớn!”

May mắn thay, cả hai người kia đều là cú đêm, một người vừa chơi game xong, người còn lại vẫn đang cày phim. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, họ chạy ra ngoài mà không mang dép.

Trịnh Hảo giơ điện thoại lên, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, cười gằn: “Rốt cuộc tôi cũng biết anh ta là ai rồi!”

Trên màn hình, một thanh niên mặc vest đi giày da đang khoanh tay, với đôi mắt sáng ngời, khí thế bất phàm.

Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Trịnh Hảo.

“Ai thế?”

Trịnh Hảo cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Anh ta là gã đàn ông dối trá!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com