Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 11:



Buổi sáng thời tiết đẹp, ánh nắng chiếu xuống gối, Hàn Triệt duỗi người, tỉnh dậy một cách khoan khoái sau khi ngủ đủ giấc, anh phải thốt lên một câu từ tận đáy lòng —

Một giấc ngủ giải tỏa muôn nỗi ưu phiền.

Đã lâu lắm rồi anh mới ngủ một giấc ngon như vậy.

Trước khi ngủ không chơi điện thoại, nhắm mắt lại là gần như ngủ ngay, cả đêm không mộng mị gì, một giấc ngủ đến khi tự tỉnh, thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời trên đời.

Anh luôn gặp rắc rối với giấc ngủ, mỗi tối nhẹ thì uống rượu, nặng thì uống thuốc. Lúc nghiêm trọng hơn, ngay cả thuốc an thần cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể ép bản thân nhắm mắt, tỉnh táo chịu đựng đến sáng. Dù có miễn cưỡng ngủ được, trong giấc mơ cũng rất bất an và dễ dàng thức giấc.

Tình trạng này đã kéo dài nhiều năm.

Nhưng đêm qua, thật sự đã xuất hiện một kỳ tích y học.

Hàn Triệt nằm trên giường, nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, hồi tưởng về chuyến du lịch đầy thăng trầm hôm qua.

Tô mì khô nóng, công viên hoa anh đào, phố đi bộ, trung tâm thương mại ngầm, chợ đêm… Nói ra thì không phức tạp, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, kết thúc một ngày dài, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hàn Triệt định gửi một tin nhắn WeChat cho Trịnh Hảo, vừa cảm ơn cô vừa khéo léo đưa ra vài gợi ý nhỏ, chẳng hạn như sau này đừng sắp xếp cho anh phải lao động, anh đến đây là để tiêu tiền chứ không phải để kiếm tiền; chẳng hạn như ở những nơi đông người thì cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, anh vốn có khả năng giao tiếp bình thường, nhưng bị cô ép thành người sợ giao tiếp; rồi chẳng hạn… 

Khoan đã, mình vừa nói gì ấy nhỉ?

Hàn Triệt đột ngột ngồi dậy, vén chăn lên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại sắp hết pin ở khe hở giữa đệm và đầu giường.

Năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc từ đồng nghiệp, ba cuộc từ mẹ anh.

Trái tim Hàn Triệt chùng xuống, ngay lập tức bị kéo trở lại thực tại.

Anh xuống giường uống một cốc nước, sạc điện thoại rồi gọi lại.

Đồng nghiệp không có việc gì quan trọng, chỉ là bàn chuyện với anh về tin tức một công ty gặp sự cố, đồng thời thảo luận một chút về xu hướng thị trường chứng khoán Bắc Mỹ.

Sau khi cúp máy, Hàn Triệt hít một hơi sâu, gọi lại cho mẹ.

Khi cuộc gọi được kết nối, áp lực trong lòng anh tăng vọt.

Mẹ Hàn bên này khó đối phó hơn nhiều. Trước tiên, anh phải giải thích tại sao lại ngủ đến mười giờ mới dậy, sau đó tìm một lý do để tối nay không về nhà ăn cơm, cuối cùng còn phải từ chối một cách khéo léo cuộc hẹn xem mắt mới mà bà ấy sắp xếp.

Cúp điện thoại, anh hít thở sâu, tâm trạng mới dần dần trở lại bình tĩnh.

Mở WeChat, khung trò chuyện với Trịnh Hảo tối qua đứng ở vị trí đầu tiên, bấm vào xem… Huh, tại sao anh lại gửi một chuỗi ký tự lạ vậy?

Người bên kia thì bình tĩnh, ngay cả một dấu chấm hỏi cũng không thèm trả lời.

Hàn Triệt nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu bằng một câu chào hỏi kinh điển đến phát ngán: Có ở đây không?

Đợi một lúc lâu, bên kia mới từ từ đáp lại: Có ở đây hay không, phụ thuộc vào việc anh muốn nói gì.

Hàn Triệt tiếp tục hỏi: Đang làm gì đấy?

Trịnh Mặt Tròn: Câu cá.

Ha, cuộc sống rảnh rỗi của cô phong phú thật đấy.

Hàn Triệt: Câu cá ở đâu?

Trịnh Mặt Tròn: Anh muốn tới đây?

Nghe vẻ không mấy quan tâm, dường như cô không muốn nhìn thấy anh.

Hàn Triệt ngẫm nghĩ, mở phần chuyển khoản, nhập một dãy số: 20000.00

Trịnh Mặt Tròn lập tức trả lời: Bố!!!

Ngay sau đó gửi đến một vị trí, bên bờ sông Hán cách phố Ma Tước không xa.

Sau đó còn kèm theo một loạt biểu cảm cúi đầu cảm ơn, thể hiện bản chất xu nịnh vô cùng nhuần nhuyễn.

Hàn Triệt nhếch môi cười. Hừ, bày đặt làm trò, tôi còn không trị được cô.

Sau khi quyết định đi gặp Trịnh Hảo, thứ nặng nề đè nén trong lòng đã tan biến đi nhiều. Lúc Hàn Triệt ra ngoài, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trên đường không gặp trở ngại, rất nhanh đã đến vị trí mà cô cho. Hàn Triệt xuống xe, đứng trên bờ sông nhìn ra xa.

Hôm nay thời tiết đẹp, bên bờ sông toàn là người câu cá, họ đều tự giác cách nhau một đến hai mét, giống như một tổ chức bí mật đang hành động tập thể.

Hàn Triệt lần lượt đi qua phía sau từng người, tiện thể nhìn vào chiến lợi phẩm trong thùng. Sau khi đi qua mười lăm ông lão và tám người đàn ông trung niên, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng của Trịnh Hảo.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai sáng màu, đang ngồi trên chiếc ghế gấp, một tay giữ cần câu, tay kia cầm điện thoại xem video, điển hình của kiểu làm hai việc cùng một lúc.

Anh lặng lẽ đi đến sau lưng cô, liếc nhìn cái thùng trắng to của cô, quả nhiên trống rỗng.

“Không quân à?” Hàn Triệt đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang chút châm chọc.

Trịnh Hảo giật nảy mình vì sợ hãi, quay lại thấy là anh, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

“Bố!!!” Cô hét lên, giọng nói nhiệt tình như lửa: “Cuối cùng ngài cũng đến rồi!”

Hàn Triệt run rẩy con tim, suýt nữa thì ngã ngửa.

Cô gái này sao lại không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng như vậy chứ?

Anh nghiến răng chịu đựng, rồi quay lại chủ đề ban đầu: “Một con cũng không câu được?”

Trịnh Hảo mặt mày ngượng ngùng, mở miệng bào chữa: “Tôi vừa mới đến, mông còn chưa kịp ấm chỗ nữa.”

Hàn Triệt cúi người xuống, nhìn vào điện thoại của cô: “Video đã phát đến một giờ ba phút rồi.”

Trịnh Hảo: “…Tôi xem với tốc độ gấp mười lần.”

Dù sao đi nữa, chỉ cần không bị bắt quả tang, cô sẽ không thừa nhận mình ra ngoài từ 8 giờ sáng, đã ngồi ở đây hai tiếng rưỡi mà vẫn chưa câu được gì.

Hàn Triệt ngồi xổm bên cô, ngắm nhìn hai bờ sông Hán. Hôm nay không khí trong lành, ánh nắng rực rỡ, mặt sông lấp lánh những gợn sóng. Không xa là cầu Tinh Xuyên, như một dải cầu vồng bay lượn trên bầu trời xanh thẳm.

Trịnh Hảo nương ánh mắt của anh nhìn theo.

“Đứng trên cầu nhìn hoàng hôn rất đẹp, lần sau tôi sẽ dẫn anh đi.”

Hàn Triệt không để tâm: “Hoàng hôn có gì đẹp đâu? Ngày nào chả giống nhau.”

“Trọng điểm là ‘ngắm hoàng hôn’ sao?” Trịnh Hảo nghiêm túc nói: “Là ‘tôi sẽ đưa anh đi’, đây là một lời hứa.”

“Được thôi.” Hàn Triệt cúi đầu, nụ cười lan sang khóe miệng.

Yên tĩnh được một lúc, anh lại nhìn về phía cây cầu, nói: “Dưới cầu hình như dễ câu hơn. Tôi vừa đi qua bên đó, mỗi người đều có cá trong xô, càng đi về phía này, xô càng trống.”

Trịnh Hảo nhún vai, giọng điệu bất lực: “Tôi có thể không biết sao? Ở đó có một cửa xả nước, cỏ nước mọc um tùm, lại có nhiều côn trùng, cá rất thích những nơi như vậy.”

“Vậy sao cô không đi?”

“Tôi không vào Thanh Hoa là vì tôi không muốn sao?”

Hàn Triệt: “…”

Trịnh Hảo lầm bầm: “Là bởi tôi đến muộn nên chỉ tìm được rìa đất không ai thèm để ý này.”

Hàn Triệt do dự một lát, nói có ý: “Vừa rồi tôi đi qua đó, thấy một ông lão hình như đang ngủ.”

Trịnh Hảo nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang.

Cô nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hàn đại gia, anh đã học cái xấu rồi.”

Không cần nói nhiều, hai người nhanh chóng thu cần, xách xô nước và cầm dụng cụ câu, đi dọc theo bờ sông về phía cầu.

Khi đến gần chân cầu, quả nhiên thấy một ông lão ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, lưng còng, đầu cúi rất thấp, gần như chôn vào đầu gối.

Trịnh Hảo lén lút tiến lại gần ông lão, cúi người quan sát sườn mặt của ông ấy, còn đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt ông ấy.

Ừm, không phản ứng, ngủ rất say.

Cô quay đầu lại, làm dấu OK với Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhẹ nhàng đi tới, đặt cái ghế gấp bên cạnh ông lão, rút cần câu ra, gắn mồi câu vào, vừa định thả cần thì bị tiếng “ê ê ê” của Trịnh Hảo ngăn lại.

Cô hạ thấp giọng, nói với vẻ hung dữ: “Anh có biết câu cá không? Trước tiên phải đánh mồi[18]!”

[18]Đánh mồi: thuật ngữ trong lĩnh vực câu cá, là hành động thả mồi rời khỏi lưỡi câu vào điểm câu để nâng cao hiệu quả câu cá. Cách thông thường có thể thông qua ném tay, ném cần, thuyền đưa mồi hoặc thậm chí sử dụng thuyền điều khiển từ xa để thả mồi.Hàn Triệt vốn định nói “Cô giỏi thì cô làm đi”, nhưng tầm mắt bỗng lệch đi, lướt qua vai cô. Không biết anh đã nhìn thấy điều gì, cặp mắt càng ngày càng mở to, sắc mặt càng lúc càng hoảng sợ.

Trịnh Hảo lơ ngơ quay đầu lại.

Chỉ thấy ông lão còng lưng, đầu càng cúi càng thấp, gần như sắp chạm vào mặt nước.

Ngay giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “ùm”, ông lão ngã cả người xuống nước.

“Ôi ôi ôi, bố ơi——” Trịnh Hảo hoảng sợ nói lắp, vội vàng đưa tay ra đỡ ông ấy.

Hàn Triệt cũng ném cần câu xuống, bước nhanh vào nước. Hai người mỗi người nắm một cánh tay, kéo ông lão ra khỏi nước, lôi lên bờ và đặt nằm xuống.

“Chuyện gì đây?” Hai người nhìn nhau.

Trịnh Hảo ngồi xổm trên đất, mạnh tay tát vào mặt ông lão, bóp vào huyệt nhân trung, lắc vai ông ấy, cuối cùng cũng nghe thấy ông lão phát ra một tiếng thở yếu ớt.

“Hhh…”

Trịnh Hảo vội vàng nói: “Bố ơi, sao đang câu cá mà bố lại ngủ? Một cái ngã xuống nước, làm chúng con sợ chết khiếp.”

Hàn Triệt đỡ ông lão ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng ông, hỏi với giọng ấm áp: “Ông có khỏe không? Có cần cháu gọi xe cứu thương không?”

Ông lão xua tay, nói bằng giọng thều thào: “Có lẽ ta bị hạ đường huyết rồi, lại tái phát bệnh cũ, hôm nay chưa ăn sáng, ngồi ở đây cả buổi…”

“Bố có muốn ăn chút gì không?” Trịnh Hảo mở ba lô, giống như mở một chiếc hộp báu vật, từ bên trong lấy ra đủ loại điểm tâm và đồ ăn vặt: “Có cả sữa chua và coca, bố có muốn uống không?”

“Cảm ơn nhé, cô gái.” Ông lão chỉ lấy hai cái bánh bao: “Ta sẽ ăn từ từ.”

Nhìn ông ấy chậm rãi nhai bánh bao, đầu tóc và người vẫn còn ướt sũng, Trịnh Hảo và Hàn Triệt nhìn nhau một cái, vừa lo lắng lại vừa có dụng ý khác.

“Ông ơi, ông có cần cháu đưa đi bệnh viện không?”

Ông lão xua tay.

“Bố, hay là để con gọi điện cho người nhà của bố, để họ đến đón bố nhé?”

Ông lão lắc đầu.

Ăn xong bánh bao, ông ấy gượng đứng dậy, bước đi loạng choạng trở về vị trí ban đầu, run rẩy cầm lấy cần câu.

Ông lão câu cá này thật kiên cố, ngay cả Ngu Công[19] cũng không thể di chuyển.

[19]Ngu Công: Dựa theo tích cổ, Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu... ông sẽ hoàn thành.Trịnh Hảo nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: “Làm sao bây giờ, hay là gọi 120 (hotline cấp cứu của TQ) để họ cưỡng chế đưa ông ấy đi?”

Hàn Triệt nheo mắt lại: “Cô ác thật đấy.”

Trịnh Hảo tức giận đáp trả: “Đây chẳng phải là ý tưởng ngốc nghếch mà anh nghĩ ra sao?”

Mình để đồ câu cá cách ông lão một bước chân, ngồi xuống câu luôn, chắc sẽ không bị đuổi đâu nhỉ?

Huống hồ cô vẫn có ơn với ông ấy một bữa cơm.

Trịnh Hảo lén lút đi tới, ngồi xổm bên cạnh ông lão, giả vờ đang xem ông câu cá.

Nhìn một lúc, cô ra vẻ tùy ý nói:“Bố ơi, con sẽ ngồi bên cạnh nhìn bố, nếu bố lại rơi xuống nước, con có thể cứu bố ngay lập tức.”

Ông lão ậm ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Ông dậy từ hơn bốn giờ sáng, ra ngoài thì quán ăn sáng còn chưa mở cửa, bụng đói đi bộ qua ba con phố mới chiếm được mảnh đất phong thủy này. Hôm nay cho dù có mưa đá thì ông cũng không rời khỏi đây!

Hàn Triệt đi đến, ngồi xổm bên cạnh ông lão, nhấc sọt cá ông ấy để trong nước lên xem, thốt lên: “Ôi, ông ơi, kỹ thuật của ông giỏi thật, đã câu được bốn con rồi, con nào cũng to như vậy, cộng lại chắc phải được ít nhất năm mươi cân ấy?”

Ông lão lộ vẻ đắc ý, nhưng miệng lại giả vờ khiêm tốn: “Cũng tạm thôi, hôm nay số hên.”

Trịnh Hảo cười hì hì, nói: “Bố à, bố câu cũng được kha khá rồi, để con thử xem, con cũng muốn mượn chút may mắn của bố.”

Ông lão lập tức dài mặt, lớn tiếng nói: “Mới đến đâu chứ? Hôm qua lão Ngô ở tầng dưới nhà ta còn câu được hẳn sáu con.”

Trịnh Hảo bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Chỉ là câu cá thôi, hơn thua như thế làm gì? Cũng đâu phải thi đấu, câu được nhiều cũng chẳng ai trao giải cho bố cả.”

Ông lão nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô ở đây câu cũng được, câu một con rồi đi, được không?”

“Được ạ!” Trịnh Hảo vui mừng khôn xiết, đồng ý hết sức dứt khoát.

Cô xoa tay, cầm chiếc ghế gấp để vững vàng rồi ngồi xuống, nhào nặn mồi tự chế thành một khối, ném xuống nước để dụ cá. Sau đó xỏ giun vào lưỡi câu, quăng cần xuống nước.

Thành công hay thất bại là ở đây.

Mồi vừa thả xuống nước chưa đầy một phút, phao câu liền chìm xuống.

Trịnh Hảo nhảy lên.

“Trúng rồi trúng rồi!” Hàn Triệt gấp gáp kêu lên, nhanh chóng bước đến bên cạnh Trịnh Hảo, cúi xuống nhặt cái lưới trên đất, dặn dò Trịnh Hảo: “Kéo về từ tốn thôi.”

Trịnh Hảo nói với vẻ căng thẳng: “Tôi biết rồi, chẳng phải tôi đang —”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cần câu bỗng dưng gãy làm hai đoạn!

Trịnh Hảo hít một hơi.

Cái cần câu cá quần què này, lúc quan trọng lại bị lỗi!

May mắn thay, Hàn Triệt nhanh trí, lập tức nắm chặt phần trên của cần câu, một tay siết chặt dây câu, tay còn lại từ từ kéo về.

Mặt nước quay cuồng một đợt sóng, mờ mờ có thể thấy được hình dáng của con mồi.

Ngay cả ông lão cũng không nhịn được mà nhìn qua, sau đó “Ôi chao” một tiếng: “Cô nhóc này.”

Dây câu cá không ngừng kéo về phía bờ, con cá lớn càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Hàn Triệt nắm chặt dây câu bằng cả hai tay, ra lệnh cho Trịnh Hảo: “Gần xong rồi, dùng vợt cá đi.”

Trịnh Hảo đã đứng trong nước từ lâu, tay cầm cái vợt, đôi mắt sáng rực, dáng vẻ uy nghiêm như một người nông dân trong cánh đồng dưa hấu.

Cô tưởng thời cơ đã đến, vung lưới xuống, cứ đinh ninh đã bắt được con cá lớn.

Khi cô đang dồn sức để kéo con cá lớn lên khỏi mặt nước, thì tay cầm lưới bằng inox lại bị gãy!

Trịnh Hảo nhất thời trợn tròn mắt.

“Bùm——” Con cá lớn nhảy ra khỏi lưới, lao xuống đáy nước, suýt nữa kéo cả Hàn Triệt xuống cùng.

Hàn Triệt: ??? Cho người ta chút niềm tin không được à?

Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo không chút nương tình của ông lão: “Hàng gì mà kém thế này, cần câu bị gãy, lưới cũng bị đứt, đừng để dây câu cũng đứt thì buồn cười lắm đấy.”

Trịnh Hảo cuối cùng cũng phản ứng lại, kêu cứu với ông ấy: “Bố ơi, cho con mượn cái vợt cá của bố một tí!”

Ông lão lập tức đưa vợt cá sang.

Quả nhiên, cảm giác cầm trên tay dụng cụ câu cá tốt thật khác biệt, Trịnh Hảo nín thở tập trung, chờ đợi bóng dáng con cá lớn xuất hiện lần nữa, rồi từ từ đưa tay ra sau để vớt nó lên, chậm rãi kéo về.

Khi gần đến bờ, cô bỗng tăng cường sức lực. Con cá lớn vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng đã không còn sức để xoay chuyển tình thế.

“Há há há há!” Trịnh Hảo phấn khích nhảy chân sáo, “Là cá mè hoa! Tuyệt quá! Buổi trưa có thể uống canh đầu cá rồi!”

Hàn Triệt x0a nắn những ngón tay bị dây câu cá siết chặt, anh trở về bờ, ngồi xổm xuống ngắm nhìn thành quả chiến thắng của họ.

Trịnh Hảo cười tươi nhìn anh, miệng khoe khoang: “Anh xem! Một con cá to!” Cô còn cố tình nhìn vào cái lưới của ông lão, so sánh một hồi, nụ cười càng thêm đắc ý, “Haha, lớn hơn mấy con này nhiều!”

Hàn Triệt không biết phải nói gì.

Còn nói người khác, tôi thấy tính hơn thua của cô cũng chẳng kém ai đâu.

Ông lão mặt mày xanh mét: “Trả vợt cá cho ta!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com