Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 10: GIAN THƯƠNG



Quay trở lại phố đi bộ, trời đã tối, đường phố thậm chí còn sôi động hơn buổi chiều. Trịnh Hảo cũng phải vật lộn để mở đường giữa dòng người đông đúc, Hàn Triệt đi sát theo cô không rời nửa bước.

“Không về sao?” Anh nhận thấy Trịnh Hảo không đi con đường như lúc đến.

“Về?” Trịnh Hảo quay lại và nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.”

Hàn Triệt thở dài.

Mặc dù bây giờ mới tám giờ tối, nhưng anh thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Môi trường xung quanh chật kín người, tắc nghẽn và ồn ào hơn cả công viên hoa anh đào hay trung tâm thương mại ngầm, thậm chí không khí còn ô nhiễm hơn.

Cảm giác nghẹt thở ấy quay trở lại rồi.

Trịnh Hảo đã chen lấn xô đẩy trong dòng người hơn mười phút, cuối cùng cũng đưa Hàn Triệt đến sân nhà của cuộc sống về đêm, chợ đêm đường Bảo Thành.

Con đường này đã hẹp, đến buổi tối, nó bị quây kín bởi các quầy hàng, chỉ để lại một con đường rộng một mét để mọi người đi lại. Họ đã bị đám đông đẩy về phía trước, thật khó để trở ra.

“Rốt cuộc cô muốn mua cái gì vậy?” Hàn Triệt bắt đầu chóng mặt, chỉ muốn nhanh chóng rút lui.

Trịnh Hảo không ngoảnh đầu lại, hét lớn: “Tôi tìm người.”

Cuối cùng họ cũng dừng lại trước một quầy hàng, cô gõ bàn và chào chủ quán: “Anh Hồ! Hôm nay buôn bán thế nào?”

Một người đàn ông thấp bé đeo kính râm đang ngồi nghịch điện thoại, ngẩng đầu thấy cô thì nói với giọng điệu ỉu xìu: “Đừng nhắc nữa, còn chưa mở hàng.”

Trịnh Hảo giới thiệu với Hàn Triệt: “Đây là con trai của ông Hồ. Là lão Hồ á, anh còn nhớ chứ, người bán mì khô nóng ở tầng dưới nhà tôi đó.”

Hàn Triệt gật đầu, đánh giá quầy hàng của người đàn ông. Một chiếc bàn dài trải khăn trắng, phía trước có bốn chiếc ghế nhựa, treo trên kệ phía sau là vài con thú bông lớn, và một biển hiệu: Từ 1 đến 600, viết đúng sẽ nhận thưởng lớn.

“Có giới hạn thời gian không?” Hàn Triệt hỏi.

“Không.” Người đàn ông kính râm đưa bút và giấy: “Anh có muốn thử không?”

Hàn Triệt gật đầu, kéo chiếc ghế đẩu và ngồi xuống, cúi đầu tập trung viết cẩn thận.

“Mỗi lần là mười tệ.” Người đàn ông kính râm gõ bàn nhắc nhở anh trả tiền.

“Để tôi để tôi.” Trịnh Hảo ngồi xuống cạnh anh, quét mã trả tiền, sau đó bàn bạc với người đàn ông đeo kính râm: “Anh Hồ này, dù sao hôm nay cũng không đắt hàng, chi bằng cho tôi thuê lại.”

Người đàn ông kính râm cáu kỉnh gãi đầu: “Được rồi, hai trăm tệ.”

“Ơ? Chẳng phải mọi khi là một trăm mà?”

“Hôm nay là cuối tuần, ngày thường có thể sánh được sao? Cô không thấy đông người như nào à?”

Trịnh Hảo lẩm bẩm: “Có nhiều người hơn nữa thì quán anh cũng có đắt hàng đâu.”

“Thế này nhé, trăm rưởi, anh sẽ giữ nửa quầy.”

“Tôi sợ nơi này không đủ lớn …” Trịnh Hảo còn muốn mặc cả với anh ta, ngoái đầu lại thấy Hàn Triệt đang chăm chú viết số, cô thoáng chốc nhận ra——

Có khi nào anh Hồ đang cố tình tám chuyện với cô nhằm mục đích phân tán sự chú ý của Hàn Triệt?

Hừ, thâm độc!

May mắn thay, Hàn Triệt vẫn đang tập trung vào giấy bút, nét mặt anh không hề thay đổi, như thể đã đắm chìm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi họ.

“Nè, hai cụ nhà tôi thế nào? Vẫn khỏe chứ?” Anh Hồ lại chuyển sang chủ đề mới.

Quả nhiên là kịch bản này!

Trịnh Hảo đóng chặt miệng không nói một lời, quay mặt đi không thèm nhìn anh ta.

Anh Hồ nóng nảy, lớn giọng: “Nè tôi nói cô có thuê không? Nếu không thì tôi cho người khác thuê.”

“Thuê thuê thuê.” Trịnh Hảo vừa vội vừa tức, lo lắng anh ta sẽ làm phiền Hàn Triệt, cô chạy nhanh sang hạ giọng nhắc nhở anh Hồ: “Anh nhỏ tiếng thôi.”

Anh Hồ nhìn Hàn Triệt, lại nhìn Trịnh Hảo như thể đã hiểu ra điều gì.

“À, bạn trai em hả?”

Trịnh Hảo quay đi không nói gì.

“Quen nhau lúc nào đấy?”

Aizz nín mỏ giùm, khó chịu vô cùng. Trịnh Hảo đã bịt tai lại.

Nhận thấy cô không chịu, anh Hồ liền chuyển sang vặn mở loa trên bàn, âm nhạc sôi động “bùm chát bùm chát” vang lên làm chiếc bàn rung chuyển.

Gian thương!

Trịnh Hảo chửi thầm, chỉ toàn dùng những chiêu trò hạ đẳng như vậy, bảo sao cuối tuần mà vẫn vắng khách.

Âm thanh đinh tai nhức óc, Trịnh Hảo không thể chịu đựng thêm, đập bàn đứng dậy: “Tôi nói anh có thể không—”

Còn chưa nói xong, thoáng thấy Hàn Triệt đã cất bút, cô vội vàng “tắt tiếng”, chuyển sang nở nụ cười.

“Anh viết xong rồi?”

“Ừ.” Hàn Triệt đưa giấy kẻ ô cho anh Hồ: “Anh kiểm tra xem.”

Anh Hồ nhận lấy tờ giấy, đưa tay điều chỉnh ánh đèn trên đầu lên sáng hơn, Trịnh Hảo cũng tiến lại gần, nhanh chóng lướt qua một lần.

Chữ viết rõ ràng, thẳng hàng ngay lối, không có chỗ nào bị tẩy xóa.

Lại nhìn anh Hồ, lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt có vẻ không vui.

Thông thường, anh ta có thể phát hiện ra vấn đề trong vòng mười giây, nhưng bây giờ đã trôi qua một phút mà vẫn chưa tìm ra lỗi… Trịnh Hảo cảm thấy yên tâm phần nào.

“Không tệ đâu.” Cô giơ ngón tay cái với Hàn Triệt.

Hàn Triệt khiêm tốn cười nhẹ: “Hồi nhỏ tôi đã luyện tập, nghe nói là có thể rèn luyện sự tập trung.”

Vài phút sau, anh Hồ cuối cùng phát ra một tiếng “tách”, dùng ngón tay gõ lên giấy kẻ ô: “Số 6 của 560 này là sửa lại từ số 5, không thể tính nhé.”

Cái gì? Trịnh Hảo giật lại tờ giấy, nheo mắt nhìn kỹ, số 6 này rõ ràng được viết rất đẹp, chuẩn đến mức có thể được chọn làm mẫu trong sách giáo khoa tiểu học rồi.

Lại nhìn anh Hồ, ha, tối thế này mà còn đeo kính râm, anh ta chắc chỉ nhìn thấy ma thì có.

Cô kiên quyết lập luận: “Anh hãy nhìn kỹ đi, con số 6 này rõ ràng được viết giống hệt như số 6 trong 600, làm sao lại là số 5 được chứ?”

“Cái này không phù hợp quy chuẩn, không tính là đạt yêu cầu đâu.” Anh Hồ nói xong, một tay giật lấy tờ giấy, vò thành một cục rồi vứt xuống dưới bàn.

“Cớ gì mà không tính?” Trịnh Hảo bất bình không thôi.

Anh Hồ ngả người về phía sau, gác hai chân lên bàn, vẻ mặt vô lại: “Tôi là ông chủ, tôi nói không tính thì không tính.”

Nhìn thái độ ngang ngược hống hách của anh ta, Hàn Triệt cảm thấy có một luồng khí nóng liên tục dâng trào, phình to trong lồ ng ngực… Bỗng nhiên, anh có một cảm giác muốn lật bàn đánh người.

——Tại sao anh không tức giận?

——Khi cần phải tức giận thì phải tức giận, đó mới là phản ứng bình thường của con người.

Đôi tay đang đặt lên bàn không tự chủ nắm chặt, rồi anh lại ép buộc bản thân phải thả lỏng.

Anh không thể tức giận.

Anh phải bình tĩnh và kiềm chế, phải khoan dung và nhẫn nhịn, phải luôn luôn kiểm soát tốt cảm xúc của mình – từ nhỏ cha mẹ đã dạy anh như vậy.

Trịnh Hảo cũng kìm lại cơn thịnh nộ muốn lật bàn, dù sao cô vẫn còn cần đến tên thương nhân gian xảo này.

Cô chui vào gầm bàn, tìm thấy tờ giấy bị anh Hồ vo viên vứt đi. Trịnh Hảo cầm lên mở lại, trải phẳng trên bàn.

“Anh Hồ——” Cô đổi sang nụ cười, gọi “anh” liên tục: “Đây là ông chủ của tôi, giúp tôi đi mà, đừng soi mói nữa. Chúng tôi thành công trong thử thách sẽ nhận được phần thưởng, cũng có thể giúp anh quảng bá nữa mà.”

“Ôi, cứ như gà mẹ vậy.” Anh Hồ xoa cánh tay nổi da gà, ngước mắt nhìn qua Hàn Triệt, rồi lại nhìn về phía Trịnh Hảo: “Dẫn ông chủ đi dạo chợ đêm à?”

“Đúng vậy, anh ấy dự định đầu tư một cửa hàng ở đây, tôi dẫn anh ấy đến chọn địa điểm.” Phải nói Trịnh Hảo có khả năng bịa chuyện rất xuất sắc.

“Ôi, ông chủ lớn đến rồi.” Anh Hồ vội vàng đứng dậy, đưa tay ra bắt tay với Hàn Triệt.

Hàn Triệt bắt tay anh ta với vẻ miễn cưỡng.

“Đương nhiên phải cho sếp chút thể diện chứ.” Anh Hồ vung tay một cái: “Thú bông trên kệ, thích con nào thì cứ lấy.”

Hàn Triệt khẽ nghiêng đầu, đến gần Trịnh Hảo, hỏi nhỏ: “Cô muốn con nào?”

Trịnh Hảo phấn khích chỉ vào giữa: “Con Husky kia!”

Đúng lúc mang về làm bạn với Trịnh Đại Tiền.

Việc thuê gian hàng cũng nhanh chóng được thỏa thuận, anh Hồ dọn dẹp bàn ghế và đồ chơi, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trước khi rời đi, còn bị Trịnh Hảo giật mất một cái khăn trải bàn cỡ lớn.

Hàn Triệt nhìn Trịnh Hảo quét dọn ra một khoảng trống, sau đó trải khăn lên mặt đất, đổ ra một túi thú nhồi bông.

Anh hỏi: “Cô định bán gấu bông?”

Trịnh Hảo hỏi lại anh: “Anh sẽ mua chứ?”

Hàn Triệt chế nhạo: “Xấu như vậy, đương nhiên là không rồi.”

Trịnh Hảo nhìn anh đăm đăm với ánh mắt hung dữ: “Nói lại lần nữa.”

“Không mua.” Hàn Triệt nhún vai: “Đối với tôi thì nó quá trẻ con.”

“Vậy túi đồ chơi này từ đâu ra?” Cô hỏi và chỉ vào túi chiến lợi phẩm của Hàn Triệt.

“Khác nhau mà, đây là phần thưởng, điều quan trọng là trải nghiệm và cảm giác thành tựu khi chơi game.”

Hàn Triệt nhìn cô xếp những con gấu bông thành một hình vuông 6×6, bỗng nhiên hiểu ra: “Cô đang muốn chơi trò ném vòng?”

“Còn không đến giúp một tay?” Trịnh Hảo đứng dậy, chỉ huy Hàn Triệt: “Để những cái xấu ở phía trước, những cái đẹp ở phía sau, khoảng cách phải xa một chút… Tôi đi lấy một ít đạo cụ, sẽ quay lại ngay.”

Sau đó cô đi chợ Đông mượn cái loa, sang chợ Tây mượn cái vòng, trên đường về còn tiện thể mua hai chai nước khoáng.

Nhìn thấy hai chai nước 2L, Hàn Triệt im lặng.

Đêm nay sẽ là một trận chiến dài hơi đây.

Loa đã được thử âm thanh xong, Trịnh Hảo đứng thẳng trước quầy hàng, hít một hơi thật sâu, giơ loa lên, giọng nói vang dội nhanh chóng vang khắp cả con phố: “Ném vòng, mười tệ mười lần, ai đến trước được trước, không trúng thì tặng miễn phí!”

Hàn Triệt: “Ê!”

Còn tặng miễn phí nữa sao? Cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc kiếm tiền nhỉ?

Chỉ tiếc là trên con phố này có quá nhiều quầy ném vòng, những khách qua đường không mấy quan tâm, đã chào mời nửa tiếng, chỉ thu hút được ba toán khách.

Trong số đó có một cậu trai rất tài năng, gần như mỗi cú ném đều trúng đích, khiến Trịnh Hảo chịu tổn thất nặng nề trong đợt này.

Nhìn vẻ mặt u sầu của cô, Hàn Triệt không hiểu sao lại muốn cười, anh chợt nhớ đến ông chủ tiệm máy gắp thú bông đã bị họ vét sạch.

Đúng là của thiên trả địa mà.

“Không được, không được.” Trịnh Hảo tranh thủ lúc này vãn khách, vội vàng chỉ huy Hàn Triệt: “Anh đẩy khăn trải bàn ra phía sau một chút, đặt mấy con gấu bông xa nhau hơn, và thu dọn mấy con đẹp kia lại trước đã.”

Hàn Triệt tấm tắc: “Gian thương.”

Trịnh Hảo lớn tiếng thừa nhận: “Đã gọi là buôn gian bán lận mà.” Tiêu chuẩn kép là bản chất của con người.

Sau khi sắp xếp lại, Trịnh Hảo đã bố trí Hàn Triệt đứng ngoài vạch đỏ, đưa cho anh vài chiếc vòng và dặn dò: “Diễn cho giống một chút.”

Hàn Triệt trong lòng kêu khổ không ngừng.

Rốt cuộc tối nay anh còn phải làm bao nhiêu công việc?

“Có người đến rồi.” Trịnh Hảo nhỏ giọng nhắc anh.

Không còn cách nào khác, Hàn Triệt chỉ đành đứng ra, chờ đến khi những người xung quanh từ từ dừng lại, tay anh xoay một cái, một vòng bay ra ngoài——

Tự nhiên lại trúng thưởng. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi.

Trịnh Hảo cầm gấu bông đưa cho Hàn Triệt, cười tươi nói: “Anh đẹp trai, kỹ thuật của anh không tệ đâu.”

Trong sự chú ý của mọi người, Hàn Triệt lại ném ra chiếc vòng thứ hai —

Lại ném trúng lần nữa, vẫn là con mèo máy dễ thương ở hàng thứ hai từ dưới lên.

Mọi người vỗ tay trầm trồ.

Không ngờ cái thứ ba lại trúng nữa. Trịnh Hảo đưa quà cho anh, tiện tay lấy đi cái vòng còn lại của anh, điên cuồng ra hiệu cho Hàn Triệt: Diễn xong thì đi nhanh giùm, đừng làm lỡ việc kiếm tiền của tôi.

Vì thế, Hàn Triệt cầm ba con gấu bông rời đi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Chiêu marketing này quả thật hiệu quả, người tới chơi vòng liên tục, không trúng còn được tặng miễn phí, túi đồ chơi đầu tiên nhanh chóng hết sạch.

Nhưng mà, cái tên kia sao lại một đi không trở về?

Trịnh Hảo bận xong một đợt thì gọi điện cho Hàn Triệt: “Anh đang ở đâu?”

Người đang ngồi ở quán cà phê giao lộ thưởng thức ly cà phê Americano đá, Hàn Triệt nói: “Tôi bị lạc đường.”

Trịnh Hảo ngạc nhiên: “Chỉ có bấy nhiêu chỗ, mà đã hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa tìm được đường sao?”

Hàn Triệt nói với giọng điệu vô tội: “Đông người quá, tôi chóng mặt.”

“……” Trịnh Hảo kiềm chế cơn tức giận muốn mắng người: “Thôi được, anh bật chia sẻ vị trí đi.”

“OK.” Hàn Triệt uống nốt tách cà phê.

Phải nói là làm biếng sướng thật, ngay cả cà phê cũng thơm hơn bình thường.

Mười phút sau, Hàn Triệt cuối cùng cũng xuất hiện trước quầy hàng, nét mặt còn lấp ló sự hoang mang và mệt mỏi.

“Anh chạy đi đâu đấy?”

“Không biết nữa, ở đây có nhiều quán nhỏ quá, làm tôi chóng mặt hoa mắt.” Anh lắc đầu, rồi đấm tay vào hai chân, như thể vừa trải qua một cuộc đi bộ vội vã.

Nhìn anh mệt mỏi như vậy, Trịnh Hảo cũng không nỡ ép anh thêm, đành thở dài nói: “Diễn thêm một cảnh nữa, rồi chúng ta sẽ nghỉ, được không?”

Hàn Triệt cầm vài cái vòng, ngoan ngoãn đứng sau vạch đỏ, vừa định ném ra, bỗng phát hiện ở giữa hàng cuối có một con thú nhồi bông husky to lớn đang ngồi.

Đợi đã, cái này không phải là mình tặng cho cô ấy sao?

Trịnh Hảo có vẻ lúng túng, giải thích: “Đây không phải là để thu hút người xem sao, yên tâm đi, chắc chắn sẽ không ai ném trúng đâu.”

Hàn Triệt nổi lên ý nghĩ phản nghịch, đặc biệt nhắm vào con chó Husky, tăng cường lực tay, ném về phía trước —

Chiếc vòng sượt qua đầu chó.

Trịnh Hảo vội vàng nhắc nhở anh: “Bây giờ không ai nhìn, đợi một lát nữa hãy ném.”

Hàn Triệt giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ném vòng, lần này lực ném nhẹ hơn một chút, trúng vào một con khủng long nhỏ ở hàng trước.

Lần thứ ba, anh vẫn nhắm vào chú husky này. May mắn thay, chiếc vòng bay ra một cách ổn định rồi móc vào một bên tai của chú chó.

Anh nhướng mày hỏi: “Có tính không?”

“Đương nhiên là không——” Trịnh Hảo vừa định phủ nhận, bỗng thấy phía sau anh có vài thanh niên đang đứng, cô vội vàng đổi lời: “Đương nhiên là tính rồi.”

Cô cười tươi, hai tay nâng chú husky lên như đang trao giải thưởng, trang trọng đưa cho Hàn Triệt.

“Xin chúc mừng anh đẹp trai này vì đã giành được giải thưởng lớn của chúng tôi tối nay!”

Sau lưng vang lên một tràng tiếng ngưỡng mộ.

Hàn Triệt nắm lấy tai của chú chó Husky, rồi lại tiếp tục đi khỏi đó.

Trong WeChat, Trịnh Hảo gửi một tin nhắn thoại, ra lệnh ngắn gọn: Năm phút nữa quay lại.

Phòng trường hợp anh lại lạc đường, cô còn gửi định vị của mình.

Hàn Triệt lúc này cảm thấy rất khó chịu, rất muốn bỏ về ngay.

Anh lang thang vô định ở chợ đêm, đi từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, có quầy bán áo thun nam 100 tệ 3 cái, có quầy bán đủ loại đồ trang sức lấp lánh, có quầy bán ốp điện thoại, còn có quầy bói bài Tarot, làm móng…

Mỗi người đều đang nỗ lực với công việc buôn bán của mình.

Đây là hình ảnh của hầu hết mọi người trong thành phố này. So với sự vất vả của họ, Hàn Triệt bỗng cảm thấy, những cảm xúc nhỏ bé của mình thật không đáng kể.

Anh đi dạo một vòng, sau đó quyết định quay trở lại.

Xa xa, thấy Trịnh Hảo đang cầm loa, đứng trước quầy hàng hô hào: “Ném vòng, mười tệ mười lần!”

Giọng nói của cô vẫn cao vút và vui vẻ như vậy, dường như sẽ chẳng bao giờ mệt mỏi.

Hàn Triệt không nhịn được cười, bất giác tăng tốc bước chân.

Tới khi đống thú bông hết sạch, đã hơn mười một giờ. Chợ đêm người qua lại thưa thớt, các quầy hàng đã thu dọn được một nửa, những ngọn đèn trên phố lần lượt tắt đi.

Hai người dọn dẹp xong, nhanh chóng trở lại xe.

Dưới màn đêm bao phủ, xe lao nhanh trên con đường vắng vẻ, gió đêm lùa vào trong xe mang theo hơi mát nhè nhẹ.

Trịnh Hảo tính toán từng chút bằng điện thoại: “Chơi gắp thú tốn 200, thu nhập từ ném vòng là 320, không tệ, không tệ, kiếm được chút đỉnh.”

Hàn Triệt nhắc nhở cô: “Còn 150 tệ tiền thuê gian hàng nữa.”

“Ờ ha……” Trịnh Hảo dựa lưng ra sau, thở dài đầy chán nản: “Lỗ một tí.”

Mười phút sau, xe dừng lại ở ngã tư đường Ma Tước, Trịnh Hảo nói lời tạm biệt, mở cửa xuống xe.

“Ê.” Hàn Triệt đột nhiên gọi cô.

Trịnh Hảo quay người lại, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có sự mệt mỏi sâu sắc.

“Cái này đưa cho cô.” Hàn Triệt từ ghế sau lấy con chó Husky, đưa qua cửa sổ cho Trịnh Hảo: “Như vậy thì không tính là lỗ đúng không?”

Trịnh Hảo tươi cười rạng rỡ, nắm lấy hai chân trước của chú chó Husky, làm một động tác chúc Tết với anh.

“Cảm ơn ông chủ Hàn.”

Hàn Triệt cười nhạt một tiếng, nhìn theo bóng lưng của cô biến mất ở cuối đường Ma Tước, rồi từ từ hạ cửa sổ xe.

Anh trở về nhà, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng. Vội vàng tắm rửa, nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, lúc này anh đã mệt mỏi đến mức lười không thèm tắt đèn.

Một ngày của lính đặc nhiệm cuối cùng cũng đã kết thúc.

Chiếc điện thoại bên đầu giường vang lên một tiếng “Ting”.

Anh cố gắng lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn WeChat do Trịnh Hảo gửi đến.

Trịnh mặt tròn: Ông chủ Hàn có hài lòng với dịch vụ hôm nay không?

Hàn Triệt bất giác hé nhếch môi cười.

Những từ ngữ xấu hổ này… 

Anh đổi sang tư thế nằm nghiêng, gõ chữ trên điện thoại, nhưng gõ được một lúc thì mí mắt bắt đầu đánh nhau…

Thế là Trịnh Hảo vừa tắm xong đang nằm trên giường gác chân lên, cô chăm chú nhìn vào dòng chữ “Đang nhập văn bản” trong khung trò chuyện, chờ đợi suốt năm phút.

Gì đây?

Người này đang viết thư khen ngợi mình hay là viết văn lên án mình thế?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com