Sau nỗi hoảng loạn ngắn ngủi, Hàn Triệt đã lấy lại bình tĩnh.
Anh có gì phải sợ?
Trịnh Hảo lại không biết địa chỉ nhà anh. Ngược lại, chính cô đã tiết lộ địa chỉ nhà, nơi làm việc, thậm chí cả số dư tài khoản ngân hàng một cách rõ ràng, hoàn toàn không coi anh là người ngoài.
Hàn Triệt bình tĩnh gửi một biểu tượng mặt chó, uống cạn ly rượu vang trong tay, rồi về phòng tắm rửa, đi ngủ.
Có lẽ là cảm giác tội lỗi trong lòng đang âm thầm quấy phá, giấc ngủ này, anh ngủ không được yên.
Hàn Triệt mơ thấy một con husky, há miệng lớn lộ ra những chiếc răng nhọn, đuổi theo anh liên tục. Anh chạy như điên, thở hổn hển, nhưng vẫn bị con husky đó nhảy xổ vào, đ è xuống đất.
Đầu chó dần dần tiến lại gần, đột nhiên biến thành khuôn mặt của Trịnh Hảo. Cô nhe răng cười đầy nham hiểm, từ phía sau rút ra một con dao phay sáng loáng…
Hàn Triệt choàng tỉnh từ trong mơ, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong vài ngày sau, quỹ của cô vẫn trong tình trạng thoi thóp, thỉnh thoảng có chút tăng nhẹ nhưng nhanh chóng bị đánh trở về nguyên hình. Sau khi nghiên cứu kỹ báo cáo tài chính quý đầu tiên của một vài công ty, cô quyết định án binh bất động.
Sau khi bị Hàn Triệt đả kích một phen, Trịnh Hảo cuối cùng cắn răng quyết định bán toàn bộ quỹ, để hơn bốn mươi chín nghìn tệ còn lại gửi vào tài khoản ngân hàng cho an tâm.
Cô quyết tâm, từ nay sẽ chăm chỉ đi làm, kiếm tiền một cách chân chính, không bao giờ tham gia vào những trò chơi của người giàu nữa.
Tất nhiên, nghề phụ “dẫn đi chơi” vẫn cần phải thực hiện, ngoài việc có thể kiếm thêm chút tiền, còn có thể trải nghiệm kh0ái cảm báo thù.
Vào tối hôm đó, Trịnh Hảo ôm cuốn sổ nhỏ, tìm Cốc Tiểu Vũ và Đồng Mộng để thu nhận ý kiến đóng góp.
“Tôi dự định đưa anh ta đi đạp thanh, hai bà có địa điểm nào gợi ý không? Bây giờ hoa cải chắc đã nở rồi nhỉ? À đúng rồi, cuối tuần này hình như có mưa, để tôi xem…”
Trịnh Hảo cúi xuống kiểm tra thời tiết, vừa ngẩng lên thì phát hiện Đồng Mộng đang sôi máu nhìn mình.
“Sao đấy?”
“Bà quên rằng thứ Bảy này tôi có buổi biểu diễn à?” Đồng Mộng như một con hổ lao vào, đè cô xuống ghế sô pha, tóm chặt cổ cô với vẻ mặt hung dữ: “Ai đã khóc lóc cầu xin tôi giữ lại một vé cho mình?”
“Ah…”
Ký ức xa xôi được đánh thức, Trịnh Hảo cuối cùng cũng nhớ ra, ban nhạc Đồng Mộng được mời tham gia một lễ hội âm nhạc, vào ngay cuối tuần này.
Vì là một ban nhạc nhỏ chưa được biết đến nên có ít đặc quyền, Đồng Mộng đã phải tốn rất nhiều công sức mới xin được vài vé từ ban tổ chức. Bạn bè và người thân đều muốn đến, vé thì không đủ để chia. Trịnh Hảo có được vé hoàn toàn là nhờ vào việc ở gần và đeo bám dai dẳng.
Cô cười nói: “Nhớ chứ, làm sao dám quên được. Tôi định buổi sáng đi dạo, buổi chiều đi lễ hội âm nhạc mà.”
“Hừ, có đàn ông rồi thì quên bạn bè.” Đồng Mộng buông cô ra, nói với vẻ bất bình: “Trọng sắc khinh bạn!”
“Cái gì mà sắc với chả đẹp, tôi làm vậy chẳng phải là để kiếm tiền à.” Trịnh Hảo có phần chột dạ.
Đồng Mộng hừ một tiếng: “Đó chính là thấy lợi quên nghĩa.”
Trịnh Hảo ôm chặt cô ấy, cười tươi rói: “Nghe bà nói kìa, tôi là hạng người như vậy sao? Chắc chắn tôi sẽ ủng hộ sự nghiệp âm nhạc của bà mà! Chỉ có điều…” Cô nháy mắt, mặt dày hỏi: “Bà có thể xin thêm một vé nữa không?”
Đồng Mộng lia ánh mắt hình viên đạn sang, nói với vẻ hung hăng: “Bà tự tìm phe vé đi!”
*
Vào tối thứ Sáu, Hàn Triệt làm thêm giờ xong, mệt mỏi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Một cơn gió lạnh mang theo độ ẩm ập đến, trên đường phố vắng người, đèn đường tỏa ra những vòng ánh sáng cam vàng.
Ngày mai có thể sẽ mưa, liệu kế hoạch du xuân của họ có thể diễn ra đúng hẹn không?
Nghĩ vậy, Hàn Triệt lấy điện thoại ra thì mới phát hiện hai giờ trước, Trịnh Hảo đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat——
Chín giờ sáng mai, không gặp không về.
Phía dưới còn gửi tới một vị trí. Anh mở ra xem, địa điểm ở ngoài vòng đai ba. Nếu anh không nhớ nhầm, nơi đó là một khu vực giáp ranh giữa thành phố và nông thôn.
Hàn Triệt bắt đầu cảm thấy tò mò, bèn bấm điện thoại gọi cho Trịnh Hảo.
Bên đó nhanh chóng bắt máy, như thể đã chờ đợi từ lâu: “Ông chủ Hàn, mở WeChat chưa?”
“Vừa mới thấy.” Bước chân của Hàn Triệt vang vọng trên con phố tĩnh lặng: “Ngày mai cô có kế hoạch gì chưa?”
“Nếu nói ra thì sẽ không còn bất ngờ nữa.” Âm cuối của Trịnh Hảo hơi lên cao, mang theo âm điệu vui vẻ.
Hàn Triệt suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi muốn đưa ra ba đề xuất.”
“Nhiều thế.” Trịnh Hảo ngáp một cái, có vẻ uể oải: “Anh nói đi, tôi sẽ cân nhắc.”
“Thứ nhất, lịch trình trong một ngày không nên quá dày, tôi đến đây để thư giãn, không phải để hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngày đầu tiên trải nghiệm khiến Hàn Triệt mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, anh thực sự không muốn mỗi lần đều phải mệt sống mệt chết như một đặc công.
“Yên tâm, ngày mai chỉ có hai hoạt động.” Trịnh Hảo trả lời rất dứt khoát.
Dù sao thì tiền bạc vẫn kiếm được, cô cũng vui vẻ với cuộc sống nhàn rỗi.
“Thứ hai, đừng để tôi phải làm việc cho cô. Tôi đến đây để tiêu tiền, không phải để kiếm tiền.”
Trịnh Hảo cười đểu: “Tốt, vậy lần sau tôi sẽ không trả lương cho anh.”
Hàn Triệt: “…” Nghe giọng điệu không chút hối lỗi của cô, rõ ràng là muốn tiếp tục bóc lột anh.
Hàn Triệt nhẫn nhịn, tiếp tục nói: “Thứ ba, hãy bán quỹ mà cô đang nắm giữ.”
Trịnh Hảo ngẩn người: “… Điều này có liên quan gì đến hoạt động của chúng ta không?”
“Có.” Hàn Triệt nói với giọng điệu nghiêm túc: “Theo quy định của công ty, quản lý quỹ không được có quan hệ riêng tư với nhà đầu tư. Trước đây tôi không biết cô đã mua quỹ của tôi.”
Trịnh Hảo nói với vẻ khó chịu: “Yên tâm đi, đã bán từ sớm rồi. Đau lòng quá đi, chẹp chẹp chẹp…”
Hàn Triệt không nhịn được cười, kiên nhẫn nghe cô cằn nhằn mãi, cuối cùng mới nói: “Được rồi, hẹn gặp lại ngày mai.”
“Ê, đợi đã!” Trịnh Hảo lại nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở anh: “Ngày mai đừng lái xe!”
Nụ cười của Hàn Triệt cứng lại: “Tại sao?”
“Bởi vì có phương tiện giao thông tốt hơn mà.” Giọng của Trịnh Hảo tràn đầy niềm vui, đảm bảo với anh: “Chắc chắn tiện lợi hơn lái xe, thoải mái hơn tàu điện ngầm, linh hoạt hơn xe buýt, và đỡ tốn sức hơn xe đạp.”
Hàn Triệt trêu chọc: “Cô định lái máy bay à?”
“Cũng không phải là không được. Chỉ cần ông chủ Hàn tăng ngân sách, hai triệu một ngày, tôi có thể mở tàu sân bay cũng được.”
“Ừm, hy vọng kỹ thuật lái tàu sân bay của cô cao hơn trình độ đùa giỡn của cô một chút.”
Hai người nói chuyện suốt dọc đường, đến gần cửa nhà mới tắt điện thoại. Hàn Triệt cứ nở nụ cười suốt cuộc trò chuyện.
*
Sáng thứ Bảy, Hàn Triệt bị đánh thức bởi cái lạnh, mở mắt ra nhìn điện thoại, mới chỉ sáu giờ. Nghĩ đến hôm nay có lẽ lại là một buổi đi bộ đường dài, anh do dự vài giây, quyết định không đến phòng gym.
Trong phòng lạnh lẽo, có lẽ là do thời tiết trở lạnh. Anh quấn chặt chăn, ngủ thêm một giấc, khi mở mắt ra đã là tám rưỡi.
Sau khi tắm qua, Hàn Triệt gọi một chiếc xe qua ứng dụng trên điện thoại, khoác một chiếc áo len dày rồi vội vã ra ngoài. Xuống lầu, gió lạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, khiến anh rùng mình.
Mùa xuân ở Giang Thành là như vậy, vừa có dấu hiệu ấm lên thì không khí lạnh lại bất ngờ quay trở lại, khiến mọi người không kịp trở tay.
Đêm qua vừa mới mưa, mặt đất ướt sũng, lá cây rụng đầy đường.
Ngồi trong khoang xe ấm áp, Hàn Triệt bỗng nghĩ rằng hoa anh đào chắc chắn đã bị gió thổi tán loạn, may mắn là anh đã đến công viên anh đào tuần trước, nếu không, anh đã bỏ lỡ mùa hoa ngắn ngủi năm nay.
Trời nhiều mây, có thể mưa bất cứ lúc nào.
May mắn là trong thời tiết quái quỷ này, người ra ngoài không nhiều, xe cộ đi lại hanh thông, sau khi ra khỏi vành đai ba thì càng chạy nhanh hơn, không lâu sau đã đến nơi.
Hàn Triệt xuống xe, lơ ngơ nhìn quanh, trong lòng không khỏi dâng lên một sự khủng hoảng.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy, hoang vu hẻo lánh, ngay cả bóng người cũng không thấy. Nhìn xa xa, trong vòng năm dặm chỉ có những cánh đồng và đất hoang.
Đã qua thời gian hẹn mà vẫn không thấy bóng dáng của Trịnh Hảo.
Cô ấy không phải đang trêu chọc mình chứ? Nếu không thì tại sao lại nhấn mạnh để mình không lái xe?
Anh càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Dù gì thì cách đây mấy ngày, cô còn tuyên bố sẽ chém anh.
Hàn Triệt rút điện thoại, đang chuẩn bị gọi điện chất vấn, quay đầu lại thấy ở xa loáng thoáng có một bóng hình màu vàng, từ bờ ruộng chầm chậm phi tới.
Anh còn tưởng mình hoa mắt.
Xa xa nhìn lại, người đó giống như một chiếc túi nhựa lớn màu vàng, bị gió thổi phồng lên.
Nhìn kỹ lại, trên “túi nhựa” còn có hai cái tai màu vàng dựng đứng ở trên.
Khi lại gần hơn, Hàn Triệt cuối cùng đã nhìn rõ —
Trịnh Hảo đang lái một chiếc xe điện, mặc một bộ Hán phục cổ truyền. Áo ngoài màu vàng ngỗng kết hợp với váy trong màu xanh nhạt, hai tay áo rộng phồng lên theo gió như những con bướm vỗ cánh, tà váy trong gió nhẹ nhàng bay múa như một bông hoa nở rộ.
Chiếc xe điện dừng lại ngay trước mặt Hàn Triệt, Trịnh Hảo nhảy xuống xe, dang tay ra, xoay một vòng thật đẹp tại chỗ.
Cô khoe: “Thế nào? Bà Dương đã làm cho tôi đấy. Tôi muốn trả tiền, nhưng bà ấy không chịu nhận, nên tôi đã nhờ người làm vài chiếc trâm tặng bà ấy.”
“… Cũng tàm tạm.” Hàn Triệt vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, chưa lấy lại tinh thần.
Khi thấy cô tháo chiếc mũ màu vàng có hai tai thỏ ra khỏi đầu, anh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Của người thuê nhà tầng dưới. Cậu ấy là nhân viên giao hàng của hãng nào đó, mấy hôm nay về quê rồi, nên tôi mượn cái mũ bảo hiểm của cậu ấy dùng tạm.”
Trịnh Hảo bỏ mũ bảo hiểm xuống, chỉnh lại tóc trước gương chiếu hậu của xe điện.
Hôm nay cô tết tóc thành hai bím tóc kiểu đôi, cuộn thành hai búi tóc thấp, sau đó quấn vài vòng bằng dây buộc tóc màu xanh lá, thắt một chiếc nơ xinh xắn. Kiểu tóc vừa dễ thương vừa đơn giản, rất hợp với bộ hán phục của cô.
Chỉ là… ánh mắt của Hàn Triệt vô tình hướng về cổ áo của cô.
Tại sao bên trong áo váy lại có một chiếc áo lót màu da?
“Cô không lạnh sao?” Hàn Triệt giả vờ quan tâm: “Hôm nay trời lạnh hơn rồi.”
“Ha ha, tôi đã chuẩn bị sẵn.” Trịnh Hảo quả nhiên đã mắc bẫy, từ tay áo kéo ra một đoạn áo lót, tự tin khoe với Hàn Triệt, “Tôi đã mặc áo lót giữ nhiệt.” Cô lại nâng váy lên, nhấc một chân lên, “Có cả qu@n lót giữ nhiệt.”
Hình minh họa bộ quần áo lót giữ nhiệt màu da mà Trịnh Hảo mặcQuần áo giữ nhiệt thì có thể hiểu được, nhưng khi nhìn thấy đôi giày thể thao trắng trên chân cô, Hàn Triệt hoàn toàn câm nín.
Quả nhiên, hai từ thanh lịch và tinh tế này đã được định trước không thể liên quan đến cô ấy.
“Đến đây, lên xe.” Trịnh Hảo vỗ vào chiếc xe điện của mình, nở một nụ cười tự mãn.
Hàn Triệt lên tiếng có vẻ gian nan: “Đây là… tàu sân bay của cô à?”
“Không tệ nhỉ.” Trịnh Hảo nhấc váy lên, ngồi thoải mái ở ghế trước, nói Hàn Triệt ngồi ở ghế sau: “Nơi chúng ta sắp đi còn cách đây một cây số nữa. Nào đến đây, lên xe đi.”
Hàn Triệt thực sự không tìm thấy lý do để từ chối, đành phải đi đến phía sau xe. Nhìn vào ghế sau, anh lại cảm thấy khó xử.
Ghế sau đã nhỏ lại thấp hơn ghế trước rất nhiều. Thiết kế như vậy rõ ràng là dành cho trẻ em ngồi mà?
Hàn Triệt khó xử: “Tôi… ngồi không vừa đâu?”
“Vậy phải làm sao đây?” Trịnh Hảo buông tay, giang hai tay ra: “Hay là anh lên lái đi.”
“Tôi không biết.”
“Vậy thì thế này được không? Anh ghé mông vào, nếu không ngồi vừa thì cứ nhét cho vừa thì thôi.” Trịnh Hảo xắn tay áo, lộ ra hai cánh tay mặc áo thu: “Nếu không, tôi nhét vào giúp anh nhé?”
“Không, không được.” Trong lòng Hàn Triệt hoảng hốt, vội vàng xua tay từ chối.
Chẳng còn cách nào khác, anh đành dang chân, vắt ngang qua ghế sau, rồi từ từ ngồi xuống—
Trước ngăn sau chặn, vừa vặn kẹt lại.
Chỉ có điều ghế sau quá thấp, đôi chân dài chẳng có chỗ để, anh đành chật vật co lại ở hai bên, mới có thể miễn cưỡng đạp lên bàn đạp.
Từ phía sau nhìn vào, trông giống như một con bọ ngựa to.
“Xuất phát thôi!”
Trịnh Hảo hồ hởi lên tiếng, đồng thời xoay tay, chiếc xe điện lảo đảo lắc lư khởi động, hướng về phía cánh đồng xa xăm đang bị bao phủ bởi những đám mây u ám.
Chiếc xe điện lung la lung lay trên bờ ruộng, tốc độ dần tăng lên, hai ống tay rộng thùng thình của Trịnh Hảo lại bắt đầu phồng lên, vỗ phành phạch vào mặt Hàn Triệt.
Gió lạnh thổi qua tai, như thể đang ngân nga một bài hát cũ đầy tình cảm dành cho Hàn Triệt—
“Cái tay áo béo múp vung vẩy loạn xạ trên mặt,
Nước mũi mằn mặn hòa cùng gió lạnh…”
*Lynn: Hai câu trên có phần lời gần giống với hai câu trong bài Mưa lạnh của Lưu Đức Hoa. Mình đoán là tác giả đã mượn từ bản gốc và cải biên chút xíu cho phù hợp tình huống.