Sau khi bị hai ống tay áo vỗ phành phạch qua lại trong năm phút, Hàn Triệt rốt cuộc cũng nhìn thấy một mảng màu vàng rực rỡ hơn qua khe hở của chiếc áo màu vàng nhạt.
Đó là một cánh đồng hoa cải dầu.
Lúc này đang là thời điểm hoa nở rộ, một vùng lớn màu vàng tươi như thể được thiên đàng ban tặng, tự do tô vẽ trên bức tranh u ám, lan tỏa từ đáy mắt đến chân núi phía xa.
Trịnh Hảo dừng xe, soi gương chỉnh trang lại quần áo và tóc mái bị gió thổi rối. Cô quay lại nhìn Hàn Triệt, nhìn xong thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao mặt anh đỏ thế? Bị gió quất vào mặt à?”
Hàn Triệt mặt không cảm xúc nhìn cô, đôi chân đã tê cứng. Anh từ từ hoạt động đôi chân, hai bàn chân đạp xuống đất rồi giẫm mạnh xuống, khó khăn lắm mới rút được chân ra khỏi chỗ ngồi.
Hàn Triệt hít mũi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi Trịnh Hảo: “Đây chính là nơi mà cô muốn đưa tôi đến?”
“Đúng vậy, không đẹp sao?”
“Cũng tạm thôi.”
Chỉ là hoa cải dầu, cảnh vật thường thấy nhất ở ngoại ô Giang Thành, có cần thiết phải đi một chuyến xa như vậy không?
Trịnh Hảo vung tay áo, tự tin nói: “Vừa lúc bà Dương làm cho tôi bộ quần áo này, màu vàng phối với màu xanh, tôi càng nhìn càng thấy quen. Ủa, đây không phải là màu của hoa cải dầu sao?”
Hàn Triệt quan sát cô từ đầu đến chân.
Chiếc áo này thật sự rất hợp với bầu không khí, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng năng động hoạt bát, tràn ngập hơi thở của mùa xuân.
“Ừm, cũng được đấy.” Anh lạnh lùng gật đầu rồi quay lưng lại, nhưng trong mắt lại le lói hiện lên ý cười.
Họ đi dọc theo một con đường hẹp, từng người một tiến vào cánh đồng hoa cải. Đắm chìm trong biển hoa, mọi thứ xung quanh đều rực rỡ.
“Quả thật rất đẹp.” Hàn Triệt cảm thán từ đáy lòng.
Anh vốn cho rằng cảnh đẹp như vậy bản thân đã thấy nhiều lần, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Bây giờ nghĩ lại, thực ra nhiều cảnh đẹp chỉ thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Khi còn nhỏ, anh ít khi có cơ hội xuống xe, lớn lên lại chỉ lo bôn ba, nên chưa bao giờ thực sự bước vào cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Anh có vẻ luôn bận rộn, luôn chạy về phía trước, nhưng không biết đang đuổi theo điều gì.
Hàn Triệt dừng bước, nhìn lên bầu trời u ám. Anh thở dài rồi nói: “Thật tiếc là trời nhiều mây.”
Cuối cùng cũng có cơ hội xuống xe, nhưng thời tiết lại không ủng hộ.
Trịnh Hảo nói với giọng điệu vui vẻ: “Trời nhiều mây cũng rất tốt mà.”
“Thế nhưng hoạt động ngoài trời tốt nhất vẫn nên chọn ngày nắng, không cần lo lắng sẽ có mưa bất chợt, khung cảnh cũng sẽ đẹp hơn.”
“Theo thống kê của cục khí tượng, thời tiết ở Giang Thành năm ngoái chỉ có một phần tư là ngày nắng, thời gian còn lại không phải là ngày âm u thì là gió, mưa, tuyết hoặc mưa đá.” Trịnh Hảo nói với vẻ nghiêm túc, sau đó quay sang nhìn anh: “Vậy trong ba phần tư thời gian còn lại, chúng ta không thể ra ngoài chơi sao?”
Hàn Triệt nghi ngờ: “Thật hay giả?”
Một phần tư? Số liệu này dường như có sự sai lệch so với những gì anh nhớ.
Trịnh Hảo cười nhếch miệng: “Tất nhiên là giả rồi, tôi làm sao mà nhớ được những dữ liệu như vậy.”
Hàn Triệt: “…”
Mình biết ngay mà.
Trịnh Hảo phân tích có vẻ rất hợp tình hợp lý: “Nhưng đạo lý thì không sai. Ra ngoài chơi mà, điều quan trọng nhất là tâm trạng, chứ không phải thời tiết.”
Cô còn bổ sung: “Hơn nữa, cảnh vật vào ngày âm u cũng rất đẹp, độ tương phản sáng tối mạnh mẽ, rất dễ chụp ảnh.” Nói rồi cô chỉ về phía xa, “Anh xem, mấy người kia chắc là nhiếp ảnh gia.”
Hàn Triệt nhìn theo hướng cô chỉ, thấy giữa biển hoa có lác đác vài bóng người, mỗi người đều cầm máy ảnh dài ngắn các loại. Có người giơ máy chụp cảnh xa, có người chĩa ống kính vào hoa để chụp cận cảnh, trang bị và tư thế nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Gần họ nhất là một ông bác tóc bạc. Sau khi chụp vài bức ảnh về những ngọn núi xa xăm, ông bỗng xoay ống kính nhắm vào hướng của Trịnh Hảo.
Trịnh Hảo ánh mắt sáng rỡ, nhanh chóng chỉnh lại cổ áo, điều chỉnh biểu cảm, tạo dáng như Điêu Thuyền một mình múa dưới trăng.
Hàn Triệt đứng nghệt ra.
Thân thiết thế cơ à? Chẳng lẽ đây là người quay phim mà cô ấy mời riêng?
Đưa mắt nhìn thấy Hàn Triệt vẫn đứng yên tại chỗ, Trịnh Hảo vội vàng ra hiệu cho anh: Tránh ra một chút, đừng che mất ống kính của tôi.
Căn bản không cần cô thúc giục, Hàn Triệt lùi lại mười mét, như thể đang tránh né con người siêu hướng ngoại này.
Ông bác giơ máy ảnh lên chụp vài tấm, sau đó cúi đầu kiểm tra kết quả chụp. Trịnh Hảo tranh thủ thời gian đổi tư thế, hai tay duỗi ra trước sau, cằm hơi chếch lên ngước nhìn bầu trời, dường như đang bắt chước tư thế Hằng Nga lên cung trăng.
Tiếp theo, cô nửa ngồi xổm trong bụi hoa, nắm một cành hoa áp vào bên mặt, dường như muốn thể hiện ý nghĩa “người đẹp hơn hoa”.
Sau đó là Tây Tử ôm tim…
Hình minh họa cho dáng Tây Tử ôm timTrong lúc đó Hàn Triệt đã nhìn ngây ra.
Nhìn mức độ thành thạo của cô, không biết đã luyện tập trước gương ở nhà bao lâu rồi, người mẫu mặc Hán phục trên Taobao cũng không chuyên nghiệp bằng cô.
Tới lúc Trịnh Hảo giơ cao hai tay, nâng một chân, khó khăn lắm mới tạo dáng như đang chơi đàn thì ông bác tóc bạc cuối cùng cũng không kìm được, phẩy tay về phía cô. Ông ấy quát: “Cô gái, làm ơn tránh ra, đừng che mất chỗ tôi đang chụp ảnh.”
Hàn Triệt: “Phụt——”
Trịnh Hảo có vẻ lúng túng, hậm hực thả chân xuống, lầm bầm: “Còn bác thì đang chắn đường tôi ngắm hoa đấy.”
Cô đi đến bên cạnh Hàn Triệt, thì thầm hỏi: “Anh nói tôi có nên thêm WeChat của bác ấy không, để bác ấy gửi ảnh cho tôi?”
Hàn Triệt nhìn cô mãi, một lúc sau mới nói khá tế nhị: “Người ta vốn dĩ không chụp ảnh cô.”
Trịnh Hảo lập tức thộn ra như bị sét đánh. Hàn Triệt lấy điện thoại rồi nhanh chóng chụp một bức ảnh với vẻ mặt của cô hiện tại.
Thật hiếm khi thấy người siêu hướng ngoại gặp khó, một khoảnh khắc ý nghĩa như vậy, tất nhiên phải ghi lại.
Ánh sáng trắng lóe lên, Trịnh Hảo mới tỉnh lại, trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn chưa tạo dáng xong mà.”
Hàn Triệt ngắm nhìn bức ảnh, nụ cười mang chút hả hê: “Biểu cảm của cô thú vị hơn nhiều so với những động tác uốn a uốn éo vừa rồi.”
Trịnh Hảo nổi khùng: “Những động tác uốn a uốn éo ấy đều đã được tôi tỉ mỉ thiết kế, có ý tưởng và chủ đề.” Nói xong, cô liền đưa tay giật lấy điện thoại của anh.
Hàn Triệt lùi lại một bước, nhanh nhẹn tránh thoát.
“Chủ đề gì? Nàng tiên cải dầu hạ phàm hả?” Anh cười đùa, nói xong bèn chạy đi.
“Anh tới số với tôi!” Trịnh Hảo bước nhanh đuổi theo sau lưng anh, vung tay như muốn đánh: “Đồ bọ ngựa nhà anh! Dừng lại! Xóa bức ảnh cho tôi!”
Hai người đuổi nhau trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, đang chạy thì Hàn Triệt chợt có phần hoảng hốt.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, như đã xuất hiện trong giấc mơ của anh?
Điểm khác biệt là trong giấc mơ, người đuổi theo anh là một con chó, còn lúc này… Hàn Triệt quay lại nhìn, Trịnh Hảo với vẻ mặt tức giận đang không ngừng đuổi theo, hai tay áo rộng lớn bay trong gió…
Trong đó sẽ không giấu một con dao phay chứ?
Nhân lúc anh đang thất thần, Trịnh Hảo nhảy vọt lên lưng anh, một cánh tay siết chặt cổ anh, tay còn lại nhéo tai anh.
“Xóa nó cho tôi! Nhanh lên! Đừng ép tôi phải chém anh!” Cô đe dọa bằng cách buông lời ác độc.
“Khụ khụ——” Hàn Triệt ho khan vài tiếng, khàn giọng cầu xin: “Xóa xóa xóa, lập tức xóa, trước tiên cô bỏ tay ra đã…”
Đợi anh xóa xong ảnh và dọn sạch thùng rác, Trịnh Hảo mới chịu nhảy xuống khỏi lưng anh, phủi bụi trên người, rồi hất váy để rũ bỏ đất cát.
Cô chợt nói: “Tôi quyết định không ghét anh nữa.”
Một câu nói không đầu không đuôi, Hàn Triệt nhíu mày nhìn cô, có vẻ chưa hiểu.
Trịnh Hảo vỗ vai anh, tỏ ra rộng lượng: “Dù anh khiến tôi thua lỗ, nhưng tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Đầu tư mà, vốn dĩ có lời có lỗ, tôi chỉ là không gặp may thôi, không thể trách anh.”
Hàn Triệt ngẩn người nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi nói thật lòng đấy.” Trịnh Hảo cảm thấy ngại ngùng trước ánh nhìn chăm chú từ anh. Cô cười khan vài tiếng rồi nhìn sang chỗ khác: “Những lời bình luận trên mạng, anh cũng đừng để tâm. Họ thấy tiền giảm đi, trong lòng lo lắng, chỉ có thể mắng vài câu mới hả giận.”
“Không nhiều người nghĩ được như cô đâu.” Hàn Triệt cúi đầu cười nhạt.
Những người đó không chỉ giải tỏa sự tức giận của mình trên mạng, mà còn lan ra cả thế giới thực. Trong suốt một năm qua, thỉnh thoảng anh lại nhận được một số bưu phẩm như chuột chết, áo quan, tiền âm phủ, thậm chí cả một túi phân chó. Nhiều cái trong số đó được ngụy trang thành bưu phẩm bình thường, trực tiếp để ở dưới tòa nhà công ty.
Điều đáng mừng duy nhất là những người này chỉ dám ẩn nấp trong bóng tối để kêu gào. Chỉ cần anh không để t@m đến, những lời nói và hành động này sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Nhưng anh lại rất để t@m đến họ.
Hàn Triệt im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Thực ra trong toàn bộ sự việc này, tôi cũng có lỗi.”
Trịnh Hảo lại nhìn về phía anh, trong đáy mắt có sự nghi hoặc.
Hàn Triệt bình tĩnh nói: “Hai năm trước, thị trường quỹ tài chính rất sôi động, nhiều công ty đã tận dụng cơ hội để tạo ra một số nhà quản lý nổi bật nhằm thu hút nhiều nhà đầu tư hơn. Công ty chúng tôi cũng không phải ngoại lệ, bộ phận vận hành sau khi trải qua một đợt sàng lọc đã chọn tôi và một đồng nghiệp khác làm trọng điểm marketing, thực hiện quảng bá trực tuyến và ngoại tuyến, mua vị trí quảng cáo, viết bài PR, làm dữ liệu, giống như việc tạo ra những ngôi sao lưu lượng… Chắc hẳn cô cũng sa hố từ lúc đó phải không?”
Trịnh Hảo gật đầu.
Chẳng trách thời gian đó, mỗi khi cô mở ứng dụng trên điện thoại, toàn là quảng cáo về đầu tư tài chính.
Ánh mắt Hàn Triệt thoáng buồn, giọng nói trở nên trầm lắng: “Khi họ làm những việc này, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng tôi cũng… không từ chối, dù sao cũng phải tuân theo sự sắp xếp của công ty.”
Trịnh Hảo không hiểu: “Làm như vậy có vấn đề gì sao?”
Hàn Triệt: “Sẽ thu hút nhiều nhà đầu tư giống như cô tham gia.”
“Giống như tôi?” Trịnh Hảo ngẩn người, chỉ vào mình: “Là như nào?”
Hàn Triệt nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, chầm chậm thốt ra hai chữ: “Người nghèo.”
Trịnh Hảo: “…”
Anh thành thật quá ha.
Cô cũng không tính là nghèo chứ? Có công ăn việc làm, mặc dù không ổn định và lương cũng không cao; có một căn nhà ba tầng, mặc dù là nhà tự xây và không thấy hy vọng được giải tỏa; có một chút tiền tiết kiệm, mặc dù bây giờ đã bị cắt giảm một nửa; còn có xe, mặc dù chỉ là một chiếc xe máy điện…
Trịnh Hảo bỗng cảm thấy xấu hổ.
Tài sản của cô trước mặt nhà quản lý quỹ đầu tư nổi tiếng này đúng là không đáng kể.
“Người nghèo thì sao?” Trịnh Hảo không phục: “Người nghèo thì không thể đầu tư tài chính, không thể làm giàu à?”
Hàn Triệt lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Những người như cô không có khả năng chống lại rủi ro. Người trung lưu có thể chịu đựng rủi ro từ việc đầu tư thất bại, còn người như cô thì không. Thu nhập của cô và những người đó chỉ đủ để duy trì cuộc sống cơ bản, khó khăn lắm mới tiết kiệm được một ít tiền, nên để dành đối phó với các tình huống bất ngờ, không nên mang đi mạo hiểm.”
Cuối cùng, anh rũ mắt nhìn thẳng vào Trịnh Hảo, nghiêm túc nói: “Bởi vậy, cô không nên là khách hàng của tôi.”
Sau một hồi im lặng, Trịnh Hảo cười với vẻ phóng khoáng: “Cũng may là tôi đã kịp thời ngăn được tổn thất. Bởi vậy hiện giờ anh mới là khách hàng của tôi.”
Cô nắm chặt tay, ra vẻ dữ dằn: “Giờ là lúc để tôi đòi lại tất cả những gì đã mất.”