Cho đến khi tan hội, cơn mưa lớn vẫn chưa ngừng, mọi người đều ướt sũng như những con gà rơi xuống nước.
Người khác ít nhất cũng tìm được một tấm bạt nhựa để che đầu, hoặc đến dưới gốc cây gần đó để tránh mưa, nhưng Trịnh Hảo đứng ở dưới sân khấu, chẳng có thứ gì che chắn. Chiếc váy dài Hán phục bị cơn mưa lớn làm ướt sũng, dính chặt vào người, trông cô như một chiếc túi bóng lớn vừa được vớt lên từ dưới nước.
Hàn Triệt cũng không khá hơn là bao. Áo len của anh vốn là kiểu rộng thùng thình, giờ đây thấm đầy nước, nặng trĩu treo trên vai, cảm giác như đang vác một bao cát.
“Kỳ diệu thật.” Anh vừa vắt nước ở gấu áo len vừa nói” “Tôi cảm thấy hơi lạnh rồi.”
Trịnh Hảo đã bị lạnh đến mức rụt cổ lại, răng va vào nhau lập cập, nghe thấy câu này, nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi cũng lạnh, hôm nay quên mang ô rồi, đúng là thất sách… Huh?”
Mắt cô bỗng sáng lên, nhìn Hàn Triệt với vẻ ngạc nhiên, chỉ tay vào cánh tay của anh: “Anh có cảm giác rồi kìa!”
“Có cảm nhận được chút ít.” Hàn Triệt nói một cách thận trọng.
Anh nhấc một cánh tay lên, xắn tay áo, nhìn thấy trên cánh tay dần dần nổi lên một lớp da gà: “Phản ứng vẫn còn hơi chậm chạp, ở cùng một nhiệt độ, có lẽ cô cảm nhận được cái lạnh là cấp độ năm, còn tôi chỉ ở cấp độ một.”
Trịnh Hảo vỗ một cái vào vai anh, vui vẻ nói: “Vậy cũng tốt rồi, chứng tỏ anh đang dần hồi phục.”
Hàn Triệt cười rồi xoa vai.
Cô không dùng quá nhiều sức với cái vỗ này, nhưng anh thực sự cảm thấy đau.
“Hy vọng là như vậy.”
Sau khi ban nhạc Tony biểu diễn xong, ngay lập tức có một ban nhạc mới lên sân khấu. Trịnh Hảo và Hàn Triệt đi vòng ra phía sau sân khấu, gặp gỡ vài người trong ban nhạc dưới lều bạt.
Đại Bàng không biết đã uống nhầm thuốc gì, thân mật ôm lấy chàng trai đội mũ tai bèo, cười hì hì nói: “Chú em, cậu chơi hay đấy, hơn hẳn lão Cẩu, thôi thì về ban nhạc của chúng tôi đi.”
Người đội mũ tai bèo chỉ cười không trả lời, quay mặt nhìn về phía Đồng Mộng rồi nói: “Chị Đồng Mộng, trước đây em đã xem buổi biểu diễn của chị, theo dõi chị cũng khá lâu rồi. Ban nhạc của chúng em đang thiếu một tay trống, chị có muốn cân nhắc tham gia không?”
“Cái đệch!” Đại Bàng nổi khùng: “Dám đào góc tường trước mặt ông.”
Đồng Mộng liếc Đại Bàng, không trả lời thẳng: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Người đội mũ tai bèo trao đổi xong số điện thoại với cô ấy thì rời đi, Đại Bàng quay sang thấy Trịnh Hảo, lại cười tươi tiến lại gần, lấy điện thoại ra nói: “Người đẹp, chúng ta khá có duyên, thêm WeChat nhé.”
Trong đầu Hàn Triệt vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Ha, dám đào góc tường trước mặt mình!
Anh đứng giữa hai người, hai tay ôm chặt, hăm he nhìn Đại Bàng bằng ánh mắt không thiện cảm.
Mặc dù anh và Trịnh Hảo không phải là mối quan hệ như vậy, nhưng Đại Bàng không hỏi han gì đã trực tiếp làm quen, không hợp lý chút nào.
Trịnh Hảo cười tươi nhìn Đại Bàng, nhẹ nhàng mở miệng, thốt ra bốn chữ: “BIẾN KHUẤT MẮT BÀ.”
Đại Bàng cười càng suồng sã hơn: “Chà, tôi rất ưng sự bạo dạn này của em.”
Trịnh Hảo cười lạnh một tiếng, bỗng cúi đầu nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.
Cô đi đến bên một cái lều, cúi xuống nhặt viên đá bị đè dưới cọc, rồi cầm trên tay thử trọng lượng.
Đại Bàng thoáng chốc biến sắc, lùi lại một bước, lo lắng nói: “Em gái, em đang làm gì vậy? Mua bán không thành thì tình nghĩa vẫn phải còn chứ…”
(Lynn: Mua bán không thành, nhân nghĩa còn: tục ngữ, ý nghĩa là hai bên mua bán mặc cả giá cả, mặc dù giao dịch không thành công, nhưng tình cảm giữa hai bên vẫn còn, không vì chuyện này mà làm mất hòa khí)
Trịnh Hảo đột ngột nửa quỳ xuống, giơ viên đá lên, tạo dáng như đang đánh chó, đe dọa Đại Bàng: “Còn không mau biến đi!”
Đại Bàng sợ hãi chạy mất dép.
“Xì! Thứ gì đâu không, dám đến quấy rầy tôi.”
Trịnh Hảo cười khinh bỉ, đặt viên đá trở lại chỗ xa, quay đầu nhìn Hàn Triệt, cô lấy làm lạ bèn hỏi: “Anh cười gì vậy?”
“Không có gì.” Hàn Triệt vội cúi đầu nén cười, khẽ ho khan hai tiếng, ra vẻ bình thường hỏi: “Có người bắt chuyện không phải là điều tốt sao, điều đó chứng tỏ cô có sức hút mà.”
Trịnh Hảo với vẻ mặt như vừa ăn phải phân: “Điều đó cũng phải xem đối phương là người như thế nào. Nếu thu hút được bướm, chứng tỏ anh là hoa; còn nếu thu hút được ruồi, thì anh là cái gì?”
Hàn Triệt im lặng vài giây, nghiêm túc nói: “Thực ra, ruồi cũng đậu lên hoa tươi.”
Trịnh Hảo: “… Huh?” Đây là trọng điểm à?
Hàn Triệt an ủi cô: “Đồ tốt thì ai mà chả thích, thế nên, đừng vì cô thu hút được ruồi nhặng mà nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.”
Một câu nói khiến Trịnh Hảo cảm thấy sảng khoái cả về tinh thần lẫn thể xác, nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng: “Đó là điều hiển nhiên.”
Ban nhạc đã về hết lều, Trịnh Hảo nhìn đồng hồ, nhắc nhở Hàn Triệt: “Chẳng phải anh thích nghe bài hát của ban nhạc gì đó sao, bây giờ đi sân khấu chính vẫn kịp… Chờ chút, tôi đi lấy cho anh cái ô.”
Nghe ý cô, là để anh đi một mình?
Hàn Triệt hỏi: “Còn cô thì sao?”
“Tôi đi tìm Đồng Mộng. Buổi biểu diễn ra cớ sự như vậy, bây giờ tâm trạng của bạn tôi rất tệ, tôi phải ở bên cô ấy.”
Hàn Triệt ngẫm nghĩ rồi quyết định: “Tôi đi cùng cô.”
Đi tìm Đồng Mộng, chắc chắn lại phải gặp mặt Đại Bàng. Người đó tâm địa hẹp hòi, mặt dày, nếu như cứ bám riết không buông, cô ấy không đỡ được thì sao?
Trịnh Hảo lấy làm ngạc nhiên: “Anh không đi sao?”
Hàn Triệt lắc đầu, tìm một cái cớ phù hợp với hình tượng của mình: “Đông người quá, không muốn chen chúc.”
Trong lều của ban nhạc Tony đầy khói mù mịt, Lão Cẩu vẫn chưa xuất hiện, ba người còn lại mỗi người ngồi ở một góc, đều trầm ngâm hút thuốc.
Trịnh Hảo ngồi bên cạnh Đồng Mộng, an ủi cô ấy: “Lần đầu tiên lên sân khấu mà, khó tránh khỏi sẽ có sự cố, bà đã thể hiện rất tốt rồi.”
Đồng Mộng không nói gì, chỉ thở dài, mặt đầy vẻ chán nản.
Trịnh Hảo suy nghĩ một hồi, đổi sang một góc độ khác để an ủi: “Tôi đã thấy bố mẹ bà ở dưới sân khấu. Bà biết không, khi bà đánh trống, cô chú đã khóc vì xúc động á.”
Đồng Mộng cười khổ, giọng điệu có chút tự giễu: “Chắc là khóc vì tức nhỉ.”
“Làm sao có thể, họ vừa khóc vừa cười mà, vẻ mặt rất tự hào.” Trịnh Hảo khẳng định, còn lấy điện thoại ra: “Nhìn này, tôi còn chụp được ảnh, chỉ là mưa quá to, ảnh chụp hơi mờ.”
Đồng Mộng lật từng bức ảnh, phóng to từng biểu cảm của cha mẹ, hai hàng lông mày rũ xuống cuối cùng cũng có chút thần sắc.
Trịnh Hảo yên lòng, chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Đúng rồi, cái cậu vừa rồi nói rất chân thành, bà có muốn thử sức với ban nhạc của họ không?”
Đại Bàng ngồi đối diện nghe thấy câu này, liền chửi thề, la lên: “Này, tôi vẫn còn ngồi ở đây đấy.”
Đồng Mộng không để ý đến anh ta, nói với Trịnh Hảo: “Ban nhạc Thanh Lam tôi không hiểu nhiều, nghe nói mới thành lập được nửa năm, không đáng tin cho lắm… Tôi đã hợp tác với Đại Bàng và Lão Cẩu khá lâu, họ đều là người tốt, chỉ là đôi khi không kiềm chế được tính khí.”
Đại Bàng hừ khẽ, sắc mặt đã dịu đi phần nào.
Trịnh Hảo tiếp tục khuyên Đồng Mộng: “Người ta nói linh hồn của ban nhạc là ca sĩ chính, bà nhìn lại ca sĩ chính của nhóm bà đi, vừa hèn vừa sĩ lại còn vô trách nhiệm, vì ít người mà bỏ diễn, hoàn toàn không tôn trọng khán giả cũng như đồng đội. Bà ở lâu dài bên cạnh anh ta thì chẳng có tương lai đâu.”
“Ủa a lô!” Đại Bàng vẫy tay với cô: “Cô không thấy tôi à? Ít nhất cũng phải đợi tôi đi rồi hãy nói xấu tôi chứ.”
Đồng Mộng vẫn đang do dự, Trịnh Hảo lạnh lùng liếc nhìn Đại Bàng một cái, rồi tìm ra bằng chứng mới: “Đấy bà xem, anh ta suốt ngày không rời tay khỏi điếu thuốc, hoàn toàn không biết trân trọng giọng hát của mình, đây là thái độ mà một giọng ca chính nên có sao?”
“…”Đại Bàng bị trúng mấy mũi tên, đã không còn sức chống cự.
*
Việc khuyên Đồng Mộng đi ăn máng khác đã thất bại vì sự do dự của người trong cuộc và sự cản trở đủ kiểu của Đại Bàng.
Ra khỏi lều, mưa dần nhỏ lại, gió lại nổi lên. Bộ quần áo ướt sũng không giữ ấm được, Trịnh Hảo cảm thấy lạnh đến run rẩy, Hàn Triệt cũng lạnh đến mức mặt mày tái nhợt, môi không còn chút máu.
Trịnh Hảo đã mượn hai chiếc áo mưa, mang theo Hàn Triệt về trước.
Hàn Triệt có lẽ đã bị đông lạnh, lần này lại chịu ngồi ngoan ở ghế sau. Cơ thể to lớn của anh chen chúc trong cái ghế nhỏ như vậy, tóc ướt sũng rũ trên trán, trông thật tội nghiệp.
Đường phố vắng vẻ không người, chiếc xe điện lướt đi trong mưa phùn, áo mưa của Trịnh Hảo bị gió thổi kêu phần phật.
Hàn Triệt cúi đầu, trán khẽ dựa vào lưng của Trịnh Hảo, nhìn mặt đất ngập nước phản chiếu ánh sáng của đèn đường, những vòng ánh sáng vàng tạo thành từng đám rực rỡ, như thể buổi hoàng hôn của ngày hè.
Đường về nhà thật dài, anh suýt ngủ gật.
Trịnh Hảo theo chỉ thị của Hàn Triệt, đã thả anh xuống ở một ngã tư.
Cô thấy anh không thể mở nổi mí mắt, không biết là do gió thổi hay là buồn ngủ, cô lo lắng hỏi: “Anh có ổn không đấy?”
Hàn Triệt khẽ ừ một tiếng, chỉ cảm thấy đầu nặng như ngàn cân, huyệt thái dương giật lên giật xuống.
Theo kinh nghiệm từ trước, đây thường là dấu hiệu của cảm cúm.
“Hay là… tôi chở anh thêm một đoạn nữa?” Nhìn anh như vậy, Trịnh Hảo rất nghi ngờ liệu anh có thể về nhà an toàn hay không.
Hàn Triệt lắc đầu, nói một cách yếu ớt: “Không sao, về nhà ngủ một giấc là ổn thôi.”
Trịnh Hảo dặn dò: “Về đến nhà thì nhanh chóng tắm nước nóng.”
“Ừ.”
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ.”
“Ừ.”
Còn gì nữa nhỉ?
Trịnh Hảo chần chừ mất vài giây, ngước mắt nhìn anh, nói với vẻ áy náy: “Có lẽ… tôi không nên để anh dầm mưa.”
Hàn Triệt cụp mắt nhìn cô, trong mắt có sự mệt mỏi.
Hàn Triệt ngủ say đến mức không biết trời đất, trong mơ có những mảng lớn lấp lánh màu vàng, giống như ánh sáng lướt qua trên đường phố trong đêm mưa, lại cũng như ánh đèn rực rỡ trên sân khấu.
Anh cố gắng nâng mí mắt lên, một tia sáng trời lọt qua khe hở của chiếc rèm dày cộp. Chỉ cần khẽ trở mình, anh đã cảm thấy chóng mặt, toàn thân đau nhức vô lực, mũi thì bị nghẹt hoàn toàn, cổ họng cũng đau rát.
Trong trạng thái mơ màng, Hàn Triệt nhớ đến “lời nguyền” của Trịnh Hảo.
Không lẽ cô ấy đã nói đúng? Mình đã bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa?
Trên giường, Hàn Triệt mất một lúc lâu mới vật vờ ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, tay với lấy điện thoại: Mới chỉ tám giờ hơn.
Màn hình còn có một thông báo từ WeChat.
Điểm mở ra xem, quả nhiên là Trịnh Hảo. Cô hẹn anh vào lúc chín giờ sáng tại một bến cảng nào đó, chắc là muốn dẫn anh đi thuyền.
Có vẻ như cô không chỉ khỏe mạnh mà còn rất giàu năng lượng.
Thật là một người phụ nữ cứng cỏi.
Hàn Triệt cười bất lực, gọi điện cho cô.
“Ê…” Giọng nói vừa cất lên, bên kia đã nghe ra điều không ổn: “Anh sao thế?”
Hàn Triệt trả lời bằng giọng nói khàn đặc: “Ốm rồi, hôm nay chắc không thể ra ngoài chơi được.”
“Ôi, ốm kiểu gì? Cảm cúm à?”
“Chắc là vậy.” Hàn Triệt ho khan hai tiếng, cảm giác nghẹn trong cổ họng mới hơi giảm bớt.
Trịnh Hảo thở dài rồi nói: “Thật tiếc, hôm nay trời quang đãng, ban đầu tôi định dẫn anh đi hái nấm dại ở đảo Giang Tâm. Chẳng phải hôm qua đã nói sẽ dẫn anh ăn uống no say sao. Tôi nghĩ lại, thấy anh chắc chắn đã quen với sơn hào hải vị, chi bằng ăn chút món ăn nhà làm tươi ngon, chúng ta tự hái tự làm, vừa ngon lại vui.”
“Nghe có vẻ không tệ.” Hàn Triệt nở một nụ cười: “Dời lại kế hoạch cho lần sau nhé.”
Trịnh Hảo tiếc nuối. Một lát sau, cô chợt hỏi: “Này, anh có ốm nặng lắm không?”
Hàn Triệt lờ mờ đoán được ý định của cô, nói với vẻ khó xử: “Xuống giường đã khó khăn, ra ngoài chắc chắn không được.”
“Tôi không có ý đấy…” Trịnh Hảo muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Vài giây sau, cô mới thốt ra: “Có cần tôi đến thăm anh không?”
Hàn Triệt ngẩn người, chiếc điện thoại dán bên tai dần nóng lên.
Trong đầu hiện lên một loạt biểu cảm của cô, kiêu hãnh, dữ dằn, mặt mày hớn hở, lén lau nước mắt, tơi tả vì bị mưa lớn xối xuống…
Mỗi biểu cảm đều sống động và tươi sáng đến thế.
Có lẽ những người đau ốm thường trở nên yếu đuối, Hàn Triệt không thể không thừa nhận rằng sâu tận đáy lòng, anh vẫn rất muốn gặp cô.
“Được chứ.” Anh nghe thấy giọng nói của mình, mang theo chút vui vẻ khó nói thành lời, “Tôi sẽ gửi vị trí cho cô.”