Cúp máy, Trịnh Hảo mặt đần thối nhìn vào màn hình điện thoại đen ngòm, trong đầu như có ba chữ lớn bay qua:
BỐC ĐỒNG RỒI.
Ban đầu cô chỉ nói lời khách sáo một cách tượng trưng, thể hiện sự quan tâm giả tạo của một nhân viên nịnh bợ đối với sếp, nghĩ rằng người như anh rất chú trọng đến sự riêng tư, chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Dù sao tối qua anh đã không khỏe như vậy, vẫn kiên quyết tự về nhà, rõ ràng là không muốn tiết lộ địa chỉ nhà cho cô.
Tại sao lại đột ngột thay đổi tính cách chỉ trong một đêm?
Chẳng lẽ bệnh tật đến như núi đổ, anh lại cô đơn cần người bầu bạn, nên đã buông bỏ phòng bị với cô?
Trịnh Hảo nôn nóng bất an, đi qua đi lại trong phòng.
Phải làm sao đây? Phải đi thật à?
Bây giờ đổi ý liệu có làm tổn hại hình ảnh nhân viên xuất sắc của cô trong mắt sếp không?
*
“Hai bà ơi, tôi cần tổ chức một cuộc họp khẩn!”
Đồng Mộng với hai vành mắt thâm đen, ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi cửa, Cốc Tiểu Vũ cũng từ bếp đi ra, thấy Trịnh Hảo như con lừa đang kéo cối xay, không ngừng quay vòng trong phòng khách, cả hai đều ngơ ngác.
Trịnh Hảo kể lại toàn bộ sự việc.
Hai người nghe xong, phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Cốc Tiểu Vũ mừng rỡ: “Wow, có tiến triển lớn! Đây là cơ hội tốt để phát triển tình cảm!”
Đồng Mộng thì tỏ vẻ khinh bỉ, nhìn thấu mọi chuyện, “Ha, giả vờ ốm để mời phụ nữ thân cô thế cô đến nhà, chiêu này tôi đã thấy nhiều rồi. Gã đàn ông này quả nhiên có ý đồ xấu! Mới có mấy ngày, đuôi cáo đã không giấu được nữa.”
Trịnh Hảo lí nhí giải thích: “Có thể người ta thật sự bị ốm nặng…”
“Ốm thì đi bệnh viện thôi, không ai chăm sóc thì thuê người giúp việc. Bà đâu phải bác sĩ, tìm bà làm gì?”
Đồng Mộng nói không phải là không có lý, nhưng Trịnh Hảo chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Hàn Triệt vào đêm qua thì lại không đành lòng.
Xét cho cùng, nếu không phải tại cô buổi sáng đòi đi chơi, buổi chiều đi lễ hội âm nhạc, tối còn dẫn anh dầm mưa, thì anh cũng sẽ không đột nhiên đổ bệnh.
Nghĩ như vậy, cô phải chịu trách nhiệm chính cho chuyện này.
“Tôi nghĩ, anh ấy không như những gì bà nghĩ.” Trịnh Hảo cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nói vài lời tốt về Hàn Triệt: “Chẳng phải hôm qua bà đã gặp anh ấy rồi sao? Anh ấy cũng tốt tính còn gì, chịu cực chịu khổ lại có dũng có mưu, còn giúp bà bắt lại Đại Bàng nữa.”
Cốc Tiểu Vũ ở bên cạnh gật đầu như điên: “Đúng vậy, anh ấy còn giúp tôi bán trà chanh nữa.”
Nhớ lại trải nghiệm hôm qua, thái độ của Đồng Mộng đã mềm mỏng hơn vài phần, nhưng vẫn không yên tâm: “Biết người biết mặt không biết lòng, bà không biết đâu, đàn ông vì để lừa bà lên giường, có thể ngụy trang thành đủ kiểu.”
“Không đến nỗi thế đâu, anh ấy vẫn đang ốm mà.”
“Vậy thì có sao, cũng đâu phải nằm liệt giường. Chỉ cần nửa dưới của anh ta còn hoạt động, bà không thể không đề phòng.”
“…”
Trịnh Hảo có phần sợ sệt khi nghe cô ấy nói vậy, nhất thời khó xử: “Tôi đã hứa với anh ấy rồi, hủy vào phút chót thì không tốt lắm. Hay là, ai trong hai bà đi cùng tôi?”
Cốc Tiểu Vũ vội vàng xua tay: “Chỗ hai người tình chàng ý thiếp, tôi sẽ không đi làm bóng đèn đâu.”
Trịnh Hảo: “…”
Trong đầu bà có thể chứa những điều nghiêm túc hay không, lúc này mà còn đòi “cắn đường” nữa hả?
Cốc Tiểu Vũ: “Hơn nữa, buổi sáng tôi còn phải chuẩn bị hàng, cuối tuần là thời gian bận rộn nhất.”
Trịnh Hảo chuyển sang nhìn Đồng Mộng.
Bà đã mô tả Hàn Triệt như một gã đàn ông xảo quyệt, như thể tôi vừa đến đó sẽ bị anh ấy lợi dụng. Là bạn tốt, chẳng lẽ không nên cùng tôi sống chết có nhau sao?
Đồng Mộng nhún vai: “Hôm nay tôi phải trông cửa hàng, không rảnh.”
Trịnh Hảo nhíu mày: “Vậy mà nãy giờ bà nói nhiều thế—”
Đồng Mộng ngắt lời cô: “Tôi khuyên bà không nên đi, chứ không phải nói sẽ đi cùng bà.” Sau vài giây tạm dừng, cô ấy đề nghị: “Hay là bà mang theo bình xịt hơi cay của tôi ấy.”
(Lynn: Bình xịt hơi cay là một thiết bị tự vệ bằng cách bất ngờ phun các chất cay như hạt tiêu, ớt, các chất hóa học gây cay khác về phía mặt đối thủ gây ch ảy nước mắt, đau đớn và có thể gây mù tạm thời, được sử dụng trong chống bạo động, tự vệ cá nhân.)
“Ài, không cần thiết đâu…”
Trịnh Hảo lại chìm trong phân vân.
Lòng đề phòng người khác là điều phải có, đặc biệt là đàn ông. Song, Hàn Triệt có phải là người như vậy không?
Trong vài ngày ở bên Hàn Triệt, anh luôn rất lịch thiệp, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, và cô cũng chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái.
Là do Đồng Mộng quá đa nghi, hay là Hàn Triệt giả vờ quá giỏi?
Trịnh Hảo đi qua đi lại trong phòng khách, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một món vũ khí tự vệ có sức sát thương nhỏ hơn.
Ánh mắt lướt qua Trịnh Đại Tiền, mắt cô chợt sáng rực.
“Tôi sẽ mang theo nó!”
Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ nhìn chú chó ngốc nghếch đang nằm ngáy khò khò trên sô pha, bốn chân hướng lên trời, rồi lại nhìn về phía Trịnh Hảo, ánh mắt có chút phức tạp.
Đồng Mộng: “Thôi đi, bà còn hy vọng nó bảo vệ bà á? Nó còn nhát hơn bà nữa.”
Trịnh Đại Tiền từng bị thương trong một trận hỗn chiến giữa chó và mèo ở phố Ma Tước. Từ đó mỗi khi có gió thổi cỏ lay, nó lại cụp đuôi trốn giữa hai ch ân của Trịnh Hảo, thỉnh thoảng bị mèo hoang bên đường dọa đến mức chân run rẩy không thể đi được, còn phải để Trịnh Hảo cõng nó đi tiếp.
Trịnh Hảo gãi bụng của Trịnh Đại Tiền, vui vẻ nói: “Dù sao cũng có thể giữ thể diện. Mấy gã bỉ ổi thường rất hèn nhát, chỉ dám lén lút hành động. Vào lúc quan trọng, để Trịnh Đại Tiền sủa lên hai tiếng cũng có thể dọa được anh ta. Nuôi chó ngàn ngày, dùng chó một lát mà.”
“Cũng đúng nhỉ.” Cốc Tiểu Vũ nhướn mày, nở một nụ cười mập mờ: “Dắt chó đi dạo là một cái cớ tốt. Hai người đi dạo trong công viên, trò chuyện, dắt chó, nắm tay nhau rồi hôn mỏ nhau…”
Phần còn lại, Trịnh Hảo lười nghe, liền về phòng thay đồ.
Đồng Mộng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Trịnh Hảo, ghé sát tai Cốc Tiểu Vũ, thì thầm: “Ê, bà có nhận ra không?”
Cốc Tiểu Vũ: “Hở?”
“Hôm nay, tôi nói câu nào là bà ấy cãi câu đó, nhưng những gì bà nói, bà ấy không phản bác câu nào.”
Cốc Tiểu Vũ tự tin nói: “Điều này chứng tỏ những gì tôi nói là có lý mà.”
Đồng Mộng câm nín nhìn cô ấy.
“Ớ!” Cốc Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Điều này có phải có nghĩa là, mặc dù Trịnh Hảo không thừa nhận, nhưng trong lòng bả vẫn nghiêng về phía mình không?
Có khi nào lần này mình đẩy đúng thuyền rồi?
*
Sau cú điện thoại, Hàn Triệt liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Anh lê cơ thể yếu ớt, sắp xếp giường chiếu, dọn dẹp phòng khách, lau bàn, lau sàn…
Lê lết mãi, anh bắt đầu hối hận.
Anh vẫn đang ốm, nhà cửa bẩn một chút, bừa bộn một chút thì có sao đâu, có cần phải trịnh trọng như vậy không?
Vẫn là việc thu xếp cho bản thân là quan trọng nhất.
Gương phản chiếu khuôn mặt ốm yếu, làn da nhợt nhạt, môi nứt nẻ, quầng mắt xanh xao, ánh mắt uể oải, cả người tỏa ra một hơi thở u ám, như thể gần đất xa trời.
Hàn Triệt gắng gượng lấy lại tinh thần đi vào tắm rửa. Lúc bước ra từ phòng tắm, anh cảm thấy đầu óc càng nặng trịch, bước đi nhẹ nhàng như đang đi trên bông.
Người thì lúc lạnh lúc nóng, khó khăn lắm mới thay xong quần áo, sấy tóc xong, lại ra một thân mồ hôi, dính vào người lạnh buốt.
Tạo nghiệp quá.
Anh không nên nhất thời bốc đồng đồng ý với Trịnh Hảo.
Một mình nằm ở nhà thì có gì không tốt? Nếu không phải vì phải tiếp đãi Trịnh Hảo, anh đã ngủ lại rồi.
Cô ấy cũng vậy, đến thăm bệnh làm gì chứ, cô ấy đâu phải bác sĩ, có thể mang đến linh đan diệu dược gì được chứ.
Đang phàn nàn, Wechat lại báo có tin nhắn mới từ Trịnh Hảo: Tôi đã đến cổng nam khu nhà anh ở rồi, anh ở tòa nào, tầng mấy?
Tim của Hàn Triệt như bay bổng, cảm xúc oán trách đột nhiên biến mất không dấu vết, anh bất giác nhếch khóe môi.
Anh từ từ gõ chữ, trả lời: Tôi xuống đón cô.
Trịnh Hảo: Nếu anh không khỏe thì đừng xuống lầu, tôi vào thẳng trong là được.
Hàn Triệt: Cô không vào được.
Hệ thống an ninh trong khu chung cư của họ nghiêm ngặt đến mức ngay cả một con ruồi bay vào cũng phải được kiểm tra nửa ngày để xác nhận danh tính nghiệp vụ của nó.
Hàn Triệt đứng ở cửa ra vào thay giày, không kìm được lại kiểm tra một lần nữa vẻ ngoài của mình trước gương.
Cũng không biết đang căng thẳng cái gì.
Điện thoại kêu một tiếng, anh cầm lên xem, vẫn là WeChat của Trịnh Hảo: Đúng rồi, Trịnh Đại Tiền đi cùng tôi, anh không phiền chứ?
Phía dưới còn kèm theo một bức ảnh, chú chó vàng nhỏ ngồi bên chân cô, thè lưỡi ra với vẻ mặt ngốc nghếch.
Hàn Triệt cười đầy bất lực.
Đến cũng đến rồi, còn có thể đuổi nó đi sao? Cái trò tiền trảm hậu tấu này làm cũng mượt quá.
*
Trước trạm nghỉ của bảo vệ, Trịnh Hảo đang ngồi xổm trên đất, dạy Trịnh Đại Tiền: “Chú ý nhé, tao ngoắc tay thì mày phải chạy đến bên tao. Tao dậm chân thì mày phải sủa. Nào, sủa hai tiếng cho tao nghe coi.”
Hai người bảo vệ cao lớn đứng bên cạnh, chăm chú theo dõi một người một chó.
“Gâu gâu gâu!” Trịnh Hảo làm mẫu cho Trịnh Đại Tiền: “Sủa cái coi, kỹ năng tổ tiên truyền lại cho, mày đều quên hết rồi.”
Cuống lên mới ôm chân Phật đúng là vô dụng, chú chó ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt tròn xoe đầy nghi hoặc.
Trịnh Hảo liên tục sủa vài phút, nó vẫn không phản ứng lại, chỉ nghiêng đầu từ bên trái sang bên phải.
Cô hết cách, đành thở dài: “Uông Quý nhân tuy xinh đẹp, nhưng lại ngu ngốc.”
“Rốt cuộc ai là người ngu ngốc vậy?”
Sau lưng vang lên câu nói trêu chọc, mặc dù chất giọng vẫn còn khàn đặc, nhưng âm điệu hơi lên cao mang theo niềm vui không thể giấu giếm.
Trịnh Hảo phút chốc quay đầu lại.
Hàn Triệt đứng ngay sau lưng cô, cách một cánh cổng sắt cao nửa người. Anh mặc một chiếc áo hoodie trắng, kết hợp với quần thể thao màu xám, trông như đang ở nhà, tóc cũng mềm mại rủ xuống trán.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, chiếu xuống đầu anh, ánh lên mái tóc, biến nó thành màu nâu nhạt dịu dàng.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh nở một nụ cười, nhưng vì sắc mặt tái nhợt, nụ cười trông có phần yếu ớt.
Trịnh Hảo chợt mềm lòng.
Anh giống như một chú Samoyed ngoan ngoãn, dù bị bệnh vẫn cố gắng mỉm cười với chủ, khiến người ta tan chảy.
Nhìn lại Trịnh Đại Tiền nhà mình, so sánh thì sự ngu đần của chó bản địa được thể hiện rõ ràng.
Trịnh Hảo đứng dậy, bỗng cảm thấy không dám nhìn anh, chỉ biết cúi đầu, từng chút một kéo dây xích của chú chó Trịnh Đại Tiền.
Trịnh Hảo nhấc hai chiếc túi vải Oxford[41] trên mặt đất lên, đi theo sau anh: “Vừa lúc tôi mang cho anh một ít đồ ăn.”
[41]Túi vải Oxford là một loại túi được làm từ vải Oxford, có khả năng chống nước tốt. Vải Oxford có xuất xứ từ Anh, được đặt theo tên của Đại học Oxford, là loại vải cotton được chải kỹ truyền thống. Tuy nhiên, túi vải Oxford không thể được coi là túi vải thân thiện với môi trường theo nghĩa nghiêm ngặt, vì mặt sau của vải có một lớp PVC chống nước, và lớp PVC này không phải là một loại vật liệu dễ phân hủy tự nhiên. Chỉ khi được tái sử dụng và cuối cùng được thu hồi trong chu trình này mới có thể được coi là thân thiện với môi trường.“Cần gì phải khách sáo như vậy?”
Anh đưa tay ra để nhận túi của cô, nhưng bị cô chặn lại: “Đừng, đừng, đừng, anh là người bệnh. Tôi không thể đến tay không được, tất nhiên phải mang chút quà rồi.”
Họ đi vào trong khu chung cư, lúc này hoa nở rực rỡ, cây cối xanh tươi, khung cảnh tràn ngập sức sống. Một dòng nước nhỏ uốn lượn chảy qua, hòa vào một hồ nước nhân tạo. Giữa hồ có một đài phun nước, tiếng nước chảy róc rách, cá bơi lội vui vẻ, khắp nơi đều ngập tràn sức sống.
Sống ở nơi như thế này, chắc hẳn trong đời chẳng có phiền muộn gì.
Cô chợt hiểu ra một điều – Chả trách Hàn Triệt không thích đi đến công viên bên ngoài. Nếu chỉ đơn giản là ngắm hoa, thì đi dạo một vòng dưới nhà mình là đủ, phong cảnh đẹp, môi trường yên tĩnh, lại không mất vé vào cửa.
Có vẻ như lần tới, phải dẫn anh đến những nơi thú vị hơn.
Vượt qua một hàng cây ngọc lan màu tím đỏ, Hàn Triệt dẫn cô vào một tòa nhà bằng thẻ, sảnh cao với chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo lơ lửng, trước cửa sổ lớn có vài chiếc sô pha, đây là sảnh tiếp khách của các chủ sở hữu.
Trịnh Hảo bước vào có phần ngập ngừng. Lòng cô thầm nghĩ, có lẽ chuyến thăm bệnh của mình sẽ kết thúc ở đây?
Dù sao cũng nhìn thấy người rồi, vẫn còn sống.
Đồ đạc cũng đã được gửi đến, chỉ là vài món ăn bình dân và một chậu cây xanh.
Vậy thì cũng không cần vào nhà nữa, vì chó bảo vệ của cô trông rất không đáng tin. Nếu như đúng như Đồng Mộng nói, anh ta bắt đầu động tay động chân…
Trịnh Hảo đang mải suy nghĩ lung tung, Hàn Triệt đã tới trước thang máy, quay lại gọi cô: “Sao đứng ngẩn ra vậy, tôi không còn sức nữa, mau lên bấm thang máy.”
“… Ờ ờ.” Trịnh Hảo vội vàng chạy đến, bước vào thang máy, bỗng nhận ra mình đã bị lừa.
Thang máy này mỗi tầng chỉ có một căn hộ, hoàn toàn không cần phải bấm, chỉ cần quẹt thẻ là được.
Trịnh Hảo nghi ngờ nhìn về phía Hàn Triệt. Đúng lúc, anh cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt lấp lánh nụ cười tinh quái.
Trong lòng cô chợt thắt lại.
Ủa… bây giờ đi mua bình xịt hơi cay còn kịp không?