Nhà của Hàn Triệt ở tầng áp mái, vừa mở cửa ra, đại sảnh sáng sủa và ban công rộng rãi đã chiếm trọn tầm nhìn của Trịnh Hảo, chưa kể đến cảnh sông nước bên ngoài hiện ra rõ ràng.
Bầu trời trong xanh, mặt sông rộng lớn, những tòa nhà san sát đối diện, đường chân trời phía xa…
Khu nhà cao cấp đúng là nét đẹp giàu sang mà.
Trịnh Hảo cuối cùng cũng biết được “căn phòng trong mơ” trong truyền thuyết trông như thế nào.
Cô ghé vào ban công nhìn xa xăm, mặc sức tưởng tượng rằng khi trúng xổ số một tỷ sẽ mua một căn nhà như thế này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, giọng nói của Hàn Triệt vang lên từ phía sau: “Tôi cũng vừa về nhà hôm qua mới phát hiện, hóa ra trước khi buổi trình diễn ánh sáng kết thúc, tòa nhà đó—” Anh giơ tay chỉ đại về một hướng, “—sẽ xuất hiện năm chữ lớn, Giang Thành chúc ngủ ngon. Trước đây tôi xem cảnh đêm, chưa bao giờ chú ý đến chi tiết này.”
Hai dòng sông nối liền ba bờ ở Giang Thành, mỗi tối đều có ba giờ trình diễn ánh sáng, Trịnh Hảo đã chiêm ngưỡng rất nhiều lần, chỉ là chưa bao giờ đứng ở vị trí đắc địa này để thưởng thức.
Hàn Triệt dường như đã đoán được tâm tư của cô, chậm rãi hỏi: “Nếu đã đến đây, có muốn ở lại ngắm cảnh đêm không?”
Trịnh Hảo không khỏi giật mình.
Xem trình diễn ánh sáng năm chữ kia phải đến mười giờ mới kết thúc, mình phải ở nhà anh ta đến muộn như vậy sao?
Cô chợt nhận ra một điều.
Hừm, cô hiểu rồi. Giống như câu chuyện cũ, nếu kẻ lưu manh nói với cô gái “Tôi muốn ngủ với em” chắc chắn sẽ bị từ chối và chỉ trích; nhưng nếu trai văn thơ nói với cô gái rằng “Tôi muốn cùng em ngắm ánh nắng đầu tiên của buổi sáng”, cô gái có thể sẽ cảm động trước sự lãng mạn của anh ta và đồng ý một cách ỡm ờ.
“Có muốn ở lại ngắm cảnh đêm không” câu này thoạt nhìn có vẻ lịch thiệp, nhưng thực ra ẩn chứa mưu kế.
Thử tưởng tượng mà xem, trai đơn gái chiếc ngồi trên ban công đón gió đêm và uống rượu vang đỏ, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh rực rỡ, không khí thật tuyệt vời.
Xem xong đã mười giờ, người đàn ông giả vờ lo lắng: “Muộn thế này, em về một mình anh không yên tâm.” Người phụ nữ có lẽ nhất thời nóng đầu, đồng ý ở lại qua đêm.
Sau đó sẽ xảy ra điều gì, ai cũng có thể đoán được.
Xảo quyệt, quá là xảo quyệt.
Trịnh Hảo không để lộ cảm xúc, lùi sang bên một bước nhỏ, tạo khoảng cách với Hàn Triệt.
“Trình diễn ánh sáng thôi mà, cũng không phải là chưa thấy bao giờ, tìm đại một công viên bên sông hoặc một cây cầu nào đó cũng có thể xem được. Tôi đã xem đến phát chán rồi, hahaha…”
Tiếng cười sau cuối có phần gượng gạo, Hàn Triệt nhìn cô với vẻ kỳ lạ, thấy cô thần sắc căng thẳng, lưng cứng đờ, không biết cô lại mắc phải vấn đề gì.
Thôi chịu, nhìn không hiểu. Anh nhún vai, quay lưng đi vào nhà.
Trịnh Hảo cũng theo vào nhà, nhìn quanh một vòng không thấy Trịnh Đại Tiền.
Ngay khi cô chuẩn bị hét lên, cô chợt phát hiện một quả bóng nhung màu vàng trên ghế sô pha, thoạt nhìn còn tưởng là gối ôm.
Nhìn rõ ràng là gì, cô sợ hãi đến mức mở to đồng tử vì hãi hùng, hét lên một tiếng: “Trịnh Đại Tiền!!!”
Trịnh Đại Tiền tỉnh giấc, nhảy vọt xuống khỏi ghế sô pha, để lại hai dấu chân ở chính giữa đệm, giống như hai bông hoa mai đen.
TẠI SAO GHẾ SÔ PHA CỦA ANH TA LẠI LÀ MÀU TRẮNG?
Trịnh Hảo khóc không ra nước mắt, liền bước nhanh tới, trói cái tên gây họa Trịnh Đại Tiền vào chân bàn, còn tức giận phát vài cái vào mông nó.
Trong tiếng rên ư ử đầy oan ức của Trịnh Đại Tiền, Trịnh Hảo vừa xin lỗi Hàn Triệt vừa luống cuống kéo vài tờ giấy ăn, chà thật mạnh trên ghế sô pha.
Chà đi chà lại mấy lần mà không thay đổi được gì, Trịnh Hảo đứng dậy, định đi vào nhà vệ sinh để làm ướt giấy, nhưng bị Hàn Triệt giữ tay lại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Chỉ là vết bẩn cỏn con thôi, gọi dịch vụ dọn dẹp đến là được, họ có chất tẩy rửa sô pha chuyên dụng.”
“… Có thật không?” Trịnh Hảo lúng ta lúng túng đứng tại chỗ.
Hiện giờ cô cảm thấy như thể đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình vẽ bậy trên tường nhà người khác, vừa muốn đánh cho nó một trận, vừa không khỏi tự trách và hối hận vì đã không làm tròn trách nhiệm trông nom.
Cô thẳng lưng: “Vậy để tôi trả tiền, anh nhớ gửi hóa đơn cho tôi nhé.”
Hàn Triệt cười khẽ: “Việc nhỏ như vậy, có cần thiết không?”
Để giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô, anh cố tình chuyển chủ đề, quay sang nhìn hai chiếc túi cô để trên ghế thay giày ở cửa. Anh nói: “Cô mau mang đồ ăn qua đây, tôi đói sắp chết rồi.”
Chiêu này quả thật hiệu quả với Trịnh Hảo. Cô lại vui vẻ bước nhanh đến cửa, từ trong túi lấy ra một cái thùng giữ nhiệt, đặt lên bàn ăn, mở từng lớp một —
Ở trên cùng là hai quả trứng trà, lớp giữa chứa củ cải muối và đậu que muối chua, ở dưới cùng là một thùng nhỏ đựng cháo.
Hàn Triệt từ trong bếp mang ra bát đũa, vừa múc cháo vừa tò mò: “Cháo sao lại có màu này?”
Trịnh Hảo ngồi đối diện với anh, nói một cách tự tin: “Bởi vì cho rất nhiều gia vị vào, như xì dầu, dầu hào, dầu mè, tiêu xay, v.v. Bên trong còn có thịt băm, khoai từ nghiền, cần tây băm, à, còn thêm chút gừng nữa.”
Hàn Triệt đang múc cháo thì dừng tay.
Sao nghe có vẻ kỳ cục vậy. Cô ấy không định lợi dụng việc mình mất vị giác để làm chuột bạch cho thử nghiệm nấu ăn chứ?
“Cô đã thử chưa?” Anh dò hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, đây là món cháo tôi nấu ngon nhất.” Trịnh Hảo tự hào nhếch cao lông mày: “Năm ngoái tôi và Tiểu Vũ, Đồng Mộng cùng bị ốm, nằm ở nhà không ra ngoài được, cũng không gọi được đồ ăn, nên đã sáng tạo ra đủ loại cháo từ nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, ăn đi ăn lại, vẫn thấy món này ngon nhất.”
Có thật không? Hàn Triệt nửa tin nửa ngờ nếm thử một miếng.
Mặc dù không thể nếm được vị, nhưng khi thưởng thức kỹ, sẽ phát hiện ra kết cấu rất phong phú, có sự nóng ấm của cháo gạo, độ dai của thịt tươi, và sự nhuyễn mịn của khoai từ nghiền.
Hơn nữa, bây giờ cổ họng anh đau như bị móng tay cào, chỉ có thể nuốt một số thực phẩm mềm mịn, cháo là phù hợp nhất.
Nghĩ vậy, cô vẫn rất có lòng.
Hàn Triệt không kìm được nhìn cô, thấy cô đang cầm một quả trứng trà, từ từ bóc vỏ, bóc xong thì đặt lại vào đ ĩa, rồi lại cầm quả thứ hai lên.
Trong lòng Hàn Triệt không khỏi nảy sinh vài phần mừng thầm, thậm chí là cảm thấy may mắn. Nếu không ốm, anh làm sao có cơ hội được hưởng sự chăm sóc chu đáo như vậy từ cô.
Bóc xong quả trứng thứ hai, Trịnh Hảo đột ngột ngước mắt lên, chạm phải tầm mắt của Hàn Triệt.
“Nhìn gì?”
Chẳng lẽ lại muốn tìm lý do để cô ở lại qua đêm hả?
“À, không có gì đâu…” Hàn Triệt giống như gian lận bị bắt tại trận, vội vàng cúi mắt, nhìn trái nhìn phải rồi nói lảng đi: “À ừm, thì… cô có muốn ăn một chút không? Tôi không ăn hết được nhiều như vậy.”
Trịnh Hảo suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Ừ thì ăn.”
Hàn Triệt đứng dậy, chuẩn bị vào bếp lấy bát đũa, thì Trịnh Hảo bất chợt hét lên: “Ấy! Anh ngồi yên đó, để tôi.”
Cô vừa nói vừa đứng dậy, kéo anh trở lại ghế, rồi tự vào bếp.
Hàn Triệt nhìn mà bối rối.
Có cần thiết không? Anh đã đến cửa bếp rồi, chỉ còn vài bước nữa.
Anh nhìn cô lục lọi trong bếp, cuối cùng cũng tìm thấy bát đ ĩa, còn rửa sạch dưới vòi nước, rồi quay lại bên bàn ăn với nụ cười khó lường.
Hàn Triệt không rời mắt khỏi cô.
Làm cái gì không biết? Đầu óc lại mát mát rồi à?
Trịnh Hảo chắc chắn sẽ không cho anh biết rằng biểu hiện khác thường của cô là vì lo lắng anh sẽ động tay động chân vào bát, như bỏ thuốc chẳng hạn…
Nếu cô đoán đúng, có thể anh sẽ thẹn quá hóa giận; nếu cô đoán sai, chắc chắn sẽ bị mắng xối xả.
Đối mặt với ánh mắt không hiểu của Hàn Triệt, Trịnh Hảo cười hì hì nói: “Ài, anh không biết rồi, tôi mắc bệnh sạch sẽ ấy mà, bát đ ĩa phải được rửa sạch bóng mới dùng.”
Hàn Triệt: “???”
Anh không chỉ không biết, mà còn chưa từng nghe thấy.
Một người ăn xong còn m út ngón tay khi ngồi trên xe, nằm ngủ trên bãi cỏ, ôm con cá lớn đi khoe khắp nơi, lại nói mình mắc bệnh sạch sẽ, thật không thể tin được.
Thôi, Hàn Triệt phẩy tay, không muốn so đo với cô.
Rửa sạch bát đũa dùng yên tâm hẳn, Trịnh Hảo tự múc cho mình một bát cháo đầy, húp vài ngụm lớn xong, vừa đặt bát xuống, phát hiện Hàn Triệt lại đang nhìn mình.
Cô ngại ngùng lau miệng, hỏi: “Anh thấy hương vị như thế nào?”
Không đợi Hàn Triệt trả lời, cô lập tức phản ứng lại: “Ôi xin lỗi, tôi quên mất anh không nếm ra được.”
“Miệng không nếm được, nhưng mắt thì có thể.” Hàn Triệt mỉm cười, đưa cho cô một chiếc khăn giấy: “Nhìn dáng vẻ của cô khi uống cháo, tôi liền biết chắc là ngon.”
Hàn Triệt ăn no sau đó lại uống hai viên thuốc, hiệu quả rất rõ rệt, cảm giác đau đầu đã giảm đi nhiều, tinh thần cũng phục hồi được phần lớn. Anh thậm chí cảm thấy còn dư sức để xuống lầu đi dạo một vòng.
Anh cho bát đ ĩa vào máy rửa chén, vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói với Trịnh Hảo: “Có muốn xuống dắt chó đi dạo không? Ở phía đông khu chung cư có một thảm cỏ, chuyên dành cho thú cưng chơi, có chỗ dắt chó, mèo và thỏ nữa. Tôi sẽ dẫn cô đi.”
Trịnh Hảo hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, một lúc lâu không nói gì.
“Sao thế?” Hàn Triệt tò mò hỏi.
“Không sao.”
Cô chỉ đang cầu nguyện, kiếp sau dù không thể trở thành người giàu có, cũng phải làm thú cưng của nhà giàu. Mèo, chó, nhím, thằn lằn hay rắn đều được.
Khi đang thay giày ở cửa ra vào, Trịnh Hảo bỗng nhớ ra còn một việc quan trọng chưa nói.
Trên ghế thay giày có một cái túi, miệng túi được dán đơn giản bằng băng dính gai. Trịnh Hảo mở túi, cẩn thận lấy ra một chậu cây xanh từ bên trong.
Hàn Triệt ngồi xổm trên sàn, quan sát nó. Trong chậu gốm trắng có một cây xanh mướt, không ra hoa cũng không kết quả, anh không thể nhận ra đây là loại cây gì.
“Đây là cái gì?”
“Cây chanh, tặng anh đấy.” Trịnh Hảo đặt chậu cây xuống đất: “Ngắm nhiều cây xanh sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn.”
Hàn Triệt ngạc nhiên nhướng mày.
Anh đã thấy cây chanh ở chợ hoa và chim. Chúng cao ráo, thân cây mảnh mai, tán cây hình cầu, dáng vẻ giống như một cây kẹo mút. Còn cây này, cao nhất chỉ đến đầu gối, lá mọc lộn xộn trên thân cây, hình thù chẳng có gì đặc biệt, giống như những cây cỏ dại thường thấy bên đường.
Trịnh Hảo nói đầy tự hào: “Đây là tôi tự trồng từ hạt giống, vất vả chăm sóc suốt nửa năm mới lớn được nhường này. Anh phải biết trân trọng nhé.”
Nói dễ dàng như vậy, Hàn Triệt nghi ngờ rằng cô chỉ uống một cốc trà chanh, rồi tiện tay ném hạt vào chậu hoa.
“… Cảm ơn.”
Cây đã được đưa đến tận cửa, anh còn có thể làm gì khác ngoài việc vui vẻ nhận lấy.
Hàn Triệt nâng chậu cây lên, ánh mắt quét một vòng quanh phòng khách, cuối cùng quyết định đặt nó lên bàn trà.
Như vậy, anh có thể nhìn thấy nó ngay mỗi khi ra khỏi nhà đi làm và trở về nhà.
Vừa định đặt chậu cây lên bàn trà để thưởng thức thì anh bỗng phát hiện ra điều không ổn—
Tại sao xen kẽ dưới lá lại có một đống phân chim?
Một đống trắng đen xen kẽ, còn mọc cả lông?
Khoan đã, phân chim này trông có vẻ quen quen…
Hàn Triệt bỗng nhận ra, lập tức sợ hãi đến mức da đầu tê dại. Anh lảo đảo lùi lại, ngã phịch xuống ghế sô pha.
“Đây đây đây đây…” Anh sợ đến mức không thể uốn thẳng được đầu lưỡi, nhìn chằm chằm vào Trịnh Hảo với vẻ mặt kinh ngạc.
Trịnh Hảo nở nụ cười, như thể đã thực hiện được trò đùa, nhảy nhót chạy đến bên bàn trà.
“Cuối cùng anh cũng phát hiện ra.” Cô cúi xuống, ngắm nhìn ‘đống phân chim’, “Tôi đã tra cứu, đây là ấu trùng của bướm phượng hoàng cam[42], sống bằng lá non của cây họ cam quýt, đúng lúc nhà tôi có một cây chanh.”
[42]Bướm phượng hoàng cam là một loài côn trùng thuộc bộ Cánh vảy, họ Bướm phượng, chi Bướm phượng, còn được gọi là bướm phượng cam chanh, bướm phượng hạt tiêu, bướm phượng yến. Là một loài bướm phượng cỡ trung. Mặt dưới cánh có màu nâu đen, gân cánh màu đen, mỗi cánh có các đốm vàng trắng dài ngắn khác nhau; cánh trước có 4 đường vân vàng gần như song song ở giữa, cánh sau có một đốm tròn màu cam đỏ ở vùng đuôi, bên trong có một điểm đen; cánh sau có một đôi đuôi dài mảnh; cá thể nở vào mùa xuân và mùa thu thường nhỏ hơn so với mùa hè, các đốm vàng trên mặt cánh phát triển hơn; hoa văn cánh trước của cả con đực và con cái giống nhau, nhưng màu sắc của cánh sau có chút khác biệt.“…” Hàn Triệt trừng mắt nhìn cô.
Ban nãy còn nói cây này là bản thân đã vất vả nuôi lớn, giờ thì lại dễ dàng chắp tay dâng cho sâu ăn?
Còn cố tình mang đến để dọa anh, sở thích gì mà ác vậy!
Anh vẫn là một bệnh nhân mà!
Hàn Triệt nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, nỗ lực nói rõ ràng: “Con côn trùng mà cô bắt hôm qua gọi là gì, Trịnh, Trịnh, Trịnh gì…”
“Trịnh Mỹ Lệ!” Trịnh Hảo vỗ mạnh xuống bàn, chuyển ánh mắt sang Hàn Triệt, cười tươi nói: “À đúng rồi, tôi nhắc anh, từ hôm nay, nó sẽ được gọi là Hàn Mỹ Lệ.”