Lời này vừa nói ra chẳng khác nào sấm sét, khiến hai người bạn cùng nhà đều chấn động. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, trong ánh mắt sửng sốt xen lẫn chút cảm thông.
Cốc Tiểu Vũ thận trọng hỏi: “Anh ta là cái gã tồi, bạn trai cũ của bà hả?”
“Không.” Trịnh Hảo vung nắm đấm, giọng nói đầy phẫn nộ: “Anh ta là kẻ thù của tôi!”
Đồng Mộng vẫn bình tĩnh, cô ấy đọc kỹ phần giới thiệu dưới bức ảnh rồi chợt hiểu ra: “Anh ta là nhà quản lý quỹ[5]. Bà đã mua quỹ đầu tư của anh ta?”
[5]Nhà quản lý quỹ (tiếng Anh: Fund Manager) là người chịu trách nhiệm thực hiện chiến lược đầu tư của quỹ và quản lý các hoạt động giao dịch danh mục đầu tư của quỹ.Trịnh Hảo đau buồn gật đầu.
“Bà đã tổn thất bao nhiêu?”
“Năm mươi tám nghìn ba trăm hai mươi lăm tệ.” (~ 201.073.640 VND)
Đồng Mộng bấm vào tài khoản quỹ của cô, biểu đồ K-line[6] giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc. Nó chạm đỉnh rồi đột ngột lao dốc, sau đó cứ thế tụt thẳng xuống.
[6]Biểu đồ K-line là biểu đồ dùng để phân tích biến động giá trên thị trường tài chính, bao gồm giá mở cửa, giá đóng cửa, giá cao nhất và giá thấp nhất. Mỗi đường K biểu thị sự biến động giá trong một khoảng thời gian và các thành phần của nó bao gồm màu sắc, mức mở và đóng, các thực thể và đường bóng.Hic… nhìn thảm thôi rồi.
Khoảng một năm trước, Trịnh Hảo thấy tình hình quỹ rất tốt, cô nhất thời ngứa tay xuất ra 100.000 tệ tiết kiệm được trong nhiều năm để mua một ít quỹ. Nó đã tăng lên 150.000 tệ trong vòng chưa đầy hai tháng. Trong đó, quỹ đầu tư Trác Tuyệt do nhà quản lý quỹ Hàn Triệt điều hành có mức tăng cao nhất.
Vì vậy, cô đã phạm một sai lầm mà mọi người mới đều mắc phải – quên béng mất câu nói khôn ngoan “Don’t put all your eggs in one basket[7]” và đổ toàn bộ số vốn vào quỹ hoạt động vượt trội này.
[7]Don't put all your eggs in one basket: dịch thô có nghĩa là đừng bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ. Nghĩa rộng là không nên đặt tất cả tài sản, nguồn lực, hoặc cơ hội vào một nguồn duy nhất hoặc một lựa chọn duy nhất, câu này bắt nguồn từ một câu nói được Miguel de Cervantes sử dụng vào năm 1605.Tất nhiên, còn có một lý do khác để chọn nó – người quản lý này là người đẹp trai nhất, xét theo giới thiệu vắn tắt về Hàn Triệt, anh là du học sinh trở về từ một ngôi trường danh tiếng, có lý lịch xuất sắc và có thể tự đảm đương công việc kinh doanh từ khi còn trẻ, Hàn Triệt thực sự là người được chọn.
Trên thực tế, những người như vậy cao không với tới, nhưng họ đã gặp nhau trong đại dương quỹ đầu tư. Vì vậy, cô ‘bám chắc cái cây này’ không chút do dự, khát khao được phát tài cùng ông lớn.
Ông lớn ăn thịt thì tôi húp canh, nhưng kết quả không được uống canh, trong miệng lại ngậm đầy bong bóng.
Giỏ trứng thối vỡ tan, giá giảm từ 150.000 tệ xuống còn 70.000 tệ.
Trịnh Hảo đau lòng, cắn răng chuẩn bị xẻ thịt rời khỏi chợ. Không ngờ quỹ đầu tư lại tăng nhẹ lên 80.000 tệ.
Nếu đợi thêm một thời gian nữa, cô có thể lấy lại được tiền gốc. Song, cuối cùng ngay cả mong muốn nhỏ bé như vậy cũng không thể thực hiện được. Sau một tháng chờ đợi, 80.000 tệ đã biến thành 50.000 tệ, cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy.
Trịnh Hảo: …
Anh ta là người được chọn, nhưng cô lại là kẻ ngốc được chọn.
Trịnh Hảo mắt ngấn lệ nhìn lại lịch sử đau thương mình bị ‘cắt rau hẹ[8]’, Cốc Tiểu Vũ lại chỉ lo ‘cắn đường CP’: “Móa, đây chẳng phải là giả thiết trong phim thần tượng sao? Hai người thật là có duyên phận.”
[8]cắt rau hẹ: một thuật ngữ thịnh hành trên mạng mang tính ẩn dụ cho việc những kẻ trên có quyền chèn ép bóc lột những người ở dưới, đồng thời cũng là ẩn dụ cho những kẻ ở thế thuận lợi làm khổ những người ở thế bất lợi do thiếu thông tin hoặc thông thông tin bất cân xứng.Trịnh Hảo sửa lại lời cô ấy: “Là nghiệt duyên thì có.”
Cốc Tiểu Vũ chỉ vào điện thoại di động của mình: “Bà cũng biết được thân phận thật sự của anh ta rồi, ít nhất chứng minh anh ta không phải kẻ lừa đảo.”
“Cũng chưa chắc.” Đồng Mộng bình tĩnh phân tích: “Trên thực tế, đàn ông lừa tiền lừa tình rất nhiều. Hơn nữa, anh ta còn nói mình mắc bệnh nặng, đây là cái cớ để đàn ông tán tỉnh con gái còn gì.”
Trịnh Hảo gật đầu: “Nói thật, tôi thấy lạ lắm, bệnh trầm cảm khá phổ biến, nhưng tôi chưa từng nghe ai có triệu chứng như anh ta cả.”
Cốc Tiểu Vũ không nghe vào: “Ôi dào, đàn ông mà, họ luôn có một vài tật xấu, đặc biệt là đàn ông giàu có.”
Sau vài giây im lặng, cô ấy quay sang hỏi Trịnh Hảo bằng giọng điệu không dám chắc: “Người quản lý quỹ chắc phải nhiều tiền lắm nhỉ?”
Trịnh Hảo khịt mũi khinh thường.
Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của đám dân “hẹ” chúng tôi đó!
“Bà xem các nhân vật nam chính trong phim truyền hình, có ai là bình thường? Nào là mắc chứng sợ không gian kín, nhân cách phân liệt, rối loạn lưỡng cực, hoặc là từng bị tổn thương trong quá khứ, không thì mắc chứng PTSD[9]. Dù có khỏe đến đâu thì họ cũng phải mắc bệnh dạ dày, nếu không thì làm sao nữ chính của chúng ta có thể… chữa lành?”
[9]PTSD (hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương) tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, suy nghĩ về ký ức đau buồn.Cốc Tiểu Vũ nói rất hùng hồn, Trịnh Hảo nghẹn lời chẳng biết phải nói gì.
“Tôi nghĩ bà nên đồng ý với anh ta.” Đôi mắt của Cốc Tiểu Vũ lấp lánh, miệng hé cười, như thể cô ấy đã tưởng tượng ra năm mươi tập phim lãng mạn “Anh ấy mỉm cười khi nhìn thấy bà, điều đó có nghĩa là anh ấy có phản ứng hóa học với bà đó. Đấy là sự khởi đầu của tình yêu.”
Trịnh Hảo và Đồng Mộng im lặng nhìn nhau, nét mặt cả hai đều có những biểu cảm khó diễn tả.
Lụy tình đúng là… hết thuốc chữa!
Cuối cùng, Đồng Mộng vỗ vai Cốc Tiểu Vũ, nói lời chân thành: “Van xin bà sau này hãy tránh xa những bộ phim ngọt sủng giùm tôi.”
Trịnh Hảo cũng nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Còn nữa, hãy tránh xa đàn ông ra.”
Nói xong, mỗi người khoác một tay, áp giải Cốc Tiểu Vũ về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Hảo mơ màng bước ra khỏi phòng với quầng thâm dưới mắt. Nhìn thấy Đồng Mộng đang đánh răng trong phòng tắm, cô ngáp dài và nói: “Chào buổi sáng~~~~”
Đồng Mộng nhìn cô trong gương, miệng đầy bọt hỏi: “Bà ngủ ngon không?”
“Chẹp, tôi đã vật vã cả đêm rồi.”
“Có gì phải lo lắng? Bất kể anh ta có phải là kẻ nói dối hay không, bà phải nhớ một sự thật.” Đồng Mộng súc miệng rồi nhấn mạnh từng chữ: “Tránh xa đàn ông, đảm bảo bình yên.”
Trịnh Hảo dựa vào cửa phòng tắm, đối mặt với Đồng Mộng qua gương.
“Tôi nảy ra ý này.” Cô nhướng mày, ra vẻ thần bí: “Đầu tiên, danh tính của người đàn ông này đã được xác định rồi đúng không?”
Đồng Mộng gật đầu: “Rồi sao?”
“Anh ta đã lừa tôi hơn 50.000 tệ, cũng là thật phải không?”
Đồng Mộng dở khóc dở cười: “Lừa đảo cái gì? Thị trường tài chính tiềm ẩn nguy hiểm, đầu tư thì phải thận trọng. Người ta chỉ là một nhà quản lý quỹ, không thể kiểm soát được biến động thị trường.”
Trịnh Hảo trầm tư vài giây: “Vậy đổi cách nói khác. Anh ta khiến tôi mất năm mươi nghìn tệ, phải không?”
“… Ừ thì sao?”
“Anh ta nói muốn tôi đưa anh ta đi chơi, mỗi lần đi chơi tôi sẽ tính phí, giá cả do tôi định đoạt.” Trịnh Hảo xòe năm ngón tay ra: “Tôi định thu năm nghìn tệ một lần. Cứ như vậy, chỉ cần chơi mười lần, tổn thất sẽ được phục hồi.”
Đồng Mộng kêu lên: “Bà thật sự định đồng ý chơi với anh ta hả? Chơi với anh ta, nghe đã thấy không đứng đắn, nếu anh ta bắt bà chơi tới tận giường thì sao?”
“Không phải là chơi với anh ta! Mà là dẫn anh ta đi chơi!” Trịnh Hảo nhấn mạnh: “Giống như hướng dẫn viên du lịch vậy, bà có hiểu không? Có gì mà không đứng đắn?”
“Bà á, dùng não chút đi!” Đồng Mộng chọc ngón tay vào trán Trịnh Hảo, từ bên cạnh cô chen ra ngoài, nói với vẻ giận dữ: “Một lần làm hướng dẫn viên du lịch mà có giá đến năm nghìn tệ? Bà cho rằng anh ta là công tử Bạc Liêu à? Nếu anh ta đồng ý, chắc chắn là do có động cơ và ý đồ xấu khác.”
Trịnh Hảo thỏ thẻ: “Hay là tôi bớt chút đỉnh?”
Nghĩ kỹ thì, năm nghìn tệ quả thực có hơi tàn ác… Hay là ba nghìn tệ thôi?
Cùng lắm thì mình chịu khó đi chơi thêm vài lần, lãi ít nhưng bán được nhiều mà.
*
Trước tiên, chuyện báo giá thì cứ từ từ. Nhiệm vụ cấp bách nhất là làm thế nào để liên hệ với vị khách hàng tiêu tiền như nước ấy.
Đang là giờ đi làm cao điểm, lối vào tàu điện ngầm đông đúc người qua lại, mọi người bị hút mắt vào một cô gái đang siêng năng lục lọi thùng rác.
Tình hình việc làm hiện tại đã nghiêm trọng đến vậy sao?
Một cô gái như hoa như ngọc mà còn muốn tranh bát cơm của ông lão nhặt ve chai?
Tìm kiếm trong mười phút nhưng không tìm thấy gì, Trịnh Hảo bực bội ngồi phịch xuống đất thở dài.
Số nhọ thế không biết!
Cơ hội kiếm tiền trời cho đã bị mình lớ nga lớ ngớ vứt bỏ.
Tất cả là tại cái gã đàn ông giả danh X kia. Còn trẻ như vậy mà bày đặt dùng danh thiếp, add Wechat không được sao?
Hại cô giờ người ám mùi hôi thối, chưa kể sắp đi làm muộn.
Cô lo lắng không yên chạy đến ngôi nhà ma thì phát hiện lão Đinh đã ngồi chờ trên ghế sô pha trong đại sảnh từ lâu.
“Còn biết đường đến đây cơ à?” Ông ta trừng mắt nhìn Trịnh Hảo, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Cô tự nhìn xem mấy giờ rồi!”
Nhà ma quy định công việc bắt đầu lúc mười giờ. Trịnh Hảo liếc nhanh chiếc đồng hồ treo tường. Bây giờ là—
“Ồ, mới 9h55 thôi.” Cô cố gắng dùng chút hài hước để vượt qua.
Lão Đinh lạnh lùng nói: “Đến muộn năm phút sẽ bị trừ mười tệ. Mau đi thu dọn, chuẩn bị vào làm.”
Trịnh Hảo: “Vâng.”
Thâm tâm: Móa.
Hôm nay không cần trang điểm hiệu ứng đặc biệt, sự phẫn nộ bộc phát trong mắt cô cũng đủ khiến mọi người sống sợ hãi khi nhìn vào. Hiệu ứng kinh khủng có thể so sánh với oan hồn lâu ngày nơi hoang dã.
Một cô gái sợ hãi đến mức bật khóc. Để thể hiện sự nam tính của mình, chàng trai đi cùng cô gái vừa hét vừa dùng lưng đẩy Trịnh Hảo vào tường. Anh chàng gào khản cả giọng với cô gái đã cao chạy xa bay: “Chạy đi em! Không cần bận t@m đến anh!”
Cô gái đã chạy rất xa, khi nghe thấy lời thoại cảm động đất trời này, cô gái lại chạy về với tốc độ thi chạy 100m, vừa cào cấu Trịnh Hảo vừa kêu lên: “Huhuhu, cô thả anh ấy ra!”
Trịnh Hảo: …
Cô thả tôi ra trước! Mạng của NPC cũng là mạng mà!
Đầu đề của nhà ma hôm nay: Một cặp tình nhân thể hiện tình cảm sắt son trong lúc nguy cấp, một ma nữ vô tội đã bị đánh đập dã man trong một vòng chơi.
Màn này kết thúc, Trịnh Hảo kéo cơ thể trống rỗng của mình trở lại phòng hóa trang, soi gương kiểm tra vết thương trên vai, cô nhăn mặt vì đau.
Chị Liễu Nhi xoa đầu cô với vẻ cảm thông: “Yên tâm, lão Đinh sẽ trả chi phí thuốc men.”
Trịnh Hảo có cảm giác được trấn an: Vẫn còn tiền để lấy, vậy lần này coi như không chịu thiệt.
“Được nhiêu vậy chị?”
“Với vết thương của em…” Chị Liễu Nhi nhìn từ trên xuống dưới: “Mười tệ, đủ mua một chai cồn i-ốt.”
Trịnh Hảo: “…”
Nghĩ đến mười tệ đã bị trừ vào buổi sáng, Trịnh Hảo rốt cuộc cũng hiểu trên đời chẳng có gì là miễn phí.
Buổi tối, cô nằm trên giường gác chân suy nghĩ, cuối cùng quyết định: mình cũng phải tìm một con cừu béo để bòn rút.
Hôm sau là ngày được nghỉ luân phiên, Trịnh Hảo ngủ đủ giấc, ăn bữa sáng thịnh soạn, dành thêm nửa giờ để trang điểm tỉ mỉ.
Cốc Tiểu Vũ vừa mới thức dậy, nhìn thấy Trịnh Hảo đang thay giày ở tiền sảnh, cô ấy dụi mắt, ngạc nhiên hỏi: “Bà đi hẹn hò à?”
Nói xong, cô vác túi lên vai rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa.
Tối qua cô đã ôn bài. Thông qua quỹ đầu tư do Hàn Triệt quản lý, tìm ra công ty phát hành quỹ, sau đó vào trang web chính thức tìm địa chỉ công ty.
Khà khà, hòa thượng có thể chạy chứ miếu thì chạy thế nào được.
Tuy nhiên, các tòa nhà văn phòng cao cấp không dễ để vào. Cửa đầu tiên cô đã không vượt qua được – phải quẹt thẻ nhân viên ở lối vào thang máy. Bây giờ đã qua giờ cao điểm, ngoại trừ một số ít những người đến trễ đang hộc tốc chạy qua, trong sảnh chỉ còn lại hai người bảo vệ theo dõi sát sao.
Trịnh Hảo lang thang ở đó một lúc rồi lại có tật giật mình rút lui.
Tình cờ có vài người giao hàng chạy vội vào cửa, cô nảy ra ý tưởng, lén lút đi theo họ rồi lẻn vào thang máy chở hàng ở phía sau tòa nhà.
Đến tầng 16 một cách suôn sẻ, Trịnh Hảo bước khỏi thang máy, rẽ vài góc và đi vài vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy dòng chữ vàng sáng lóng lánh của “Công ty TNHH Quản lý quỹ đầu tư Trác Tuyệt”.
Cánh cửa kính tự động mở ra, nhân viên lễ tân mỉm cười gật đầu, lịch sự hỏi: “Xin chào, chị đang tìm ai?”
Trịnh Hảo bình tĩnh nói: “Cho hỏi, Hàn Triệt, quản lý Hàn có ở đây không?”
“Xin hỏi chị có hẹn trước không?”
“Không, cô gọi cho anh ấy đi.” Trịnh Hảo báo tên của mình.
Nhân viên lễ tân nói dăm ba câu rồi kết thúc cuộc gọi, tỏ vẻ khó hiểu: “Quản lý Hàn nói anh ấy không biết chị.”
Trịnh Hảo sững sờ: “Có phải là cô nói chưa rõ ràng không, Trịnh trong Trịnh Châu, Hảo trong Hảo nhân (Người tốt). Vừa nãy tôi nghe cô phát âm không chuẩn lắm, không thể phân biệt được âm mũi trước sau…” Cô xua tay rồi đi thẳng vào: “Mà thôi, anh ấy ở phòng nào, tôi sẽ tự tìm.”
“Này, chị…” Nhân viên lễ tân vội vàng cản cô lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Chị có quen biết quản lý Hàn đúng không? Nếu có thì chị có thể gọi điện cho anh ấy.”
“…” Trịnh Hảo nhất thời không nói nên lời.
Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô nhún vai và tỏ ra hào phóng: “Quên đi, tôi không muốn làm phiền công việc của anh ấy.”
Nói rồi cô rảo bước đến chỗ chiếc ghế sô pha trong góc: “Tôi ở đây đợi anh ấy ra vậy.”
Nhân viên lễ tân quay lại vị trí ban đầu, thỉnh thoảng lại nhìn cô, trong ánh mắt có sự cảnh giác.
Trịnh Hảo nhìn thời gian, mới có mười giờ rưỡi.
Rườm rà rắc rối.
Ai biết khi nào Hàn Triệt tan sở, rồi tan sở có ra ngoài ăn hay không. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta gọi đồ ăn sẵn hoặc tự mang bữa trưa đến?
Đợi một lúc, Trịnh Hảo không thể ngồi yên, lại đi đến quầy lễ tân.
“Chị gì ơi!” Cô cười giả lả, nói bằng giọng ngọt ngào: “Tôi có thể phiền chị gọi lại cho giám đốc Hàn, và nói với anh ấy rằng tôi là ma nữ được không?”
Nhân viên lễ tân tỏ vẻ không tin tưởng: “Rốt cuộc cô họ Trịnh hay họ Lữ?”
Trịnh Hảo sửa lưng: “Là nữ, không phải lữ! Cô thấy chưa, tôi vừa nói giọng cô nặng khẩu âm mà.”
Chỉ nói một câu mà cô đã hoàn toàn đắc tội với người ta.
Nhân viên lễ tân khịt mũi, quay đầu, phớt lờ không thèm để ý đến cô nữa.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng.
Không hổ là những chuyên gia tài chính, tất cả họ đều mặc những bộ vest được may đo, toát lên khí chất tinh anh từ mái tóc đến gót chân.
Trịnh Hảo vô thức duỗi thẳng lưng, dán mắt vào từng người đang bước ra. Sau tất cả, cô cũng bắt gặp bóng dáng gầy gò và cao ráo đó.
Đôi mắt của Trịnh Hảo lấp lánh, cô lập tức đứng dậy, niềm vui không thể diễn tả bằng lời lộ rõ trên gương mặt.
Người thân à! Tôi đã đợi được anh rồi.
Hàn Triệt hôm nay mặc một bộ vest màu xám nhạt, không cà vạt, áo sơ mi trắng hở cổ, tóc được tạo kiểu vừa phải, trong vẻ tao nhã có sự ung dung, khiến cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân.
Khi bước ra ngoài, anh quay sang trò chuyện với đồng nghiệp, không để ý đến người ngồi trong góc.
Trịnh Hảo đành phải nhanh chóng đi theo Hàn Triệt, từ phía sau chọc vào lưng anh, gọi nhỏ: “Quản lý Hàn!”
Cô đang cười toe toét, khóe miệng ngoác đến tận mang tai. Nhưng rồi Trịnh Hảo chợt nhận ra có điều gì đó sai sai. Đây không phải là người thân, rõ ràng là kẻ thù!
Thế là cô nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Sau đó cô lại nghĩ mình đang định nói chuyện hợp tác với người ta, tạm gác mối hận cũ lẫn mới, bây giờ mình phải tỏ ra nhiệt tình, đàng hoàng và tự tin!
Hàn Triệt thoáng chốc dừng bước, quay đầu lại, cuối cùng cũng chú ý đến Trịnh Hảo. Ngoài ngạc nhiên còn hơi hoảng sợ – tại sao giây trước thì cười tươi như hoa, giây sau lại hung thần ác sát như vậy?
Bây giờ lại là vẻ mặt ba phần nịnh nọt, ba phần lạnh lùng và bốn phần tự mãn.
Cô gái này bị co giật ở mặt hay ở não vậy?
Các đồng nghiệp đứng bên cũng trợn tròn mắt.
Toi rồi, tiêu đời rồi. Chẳng lẽ hôm nay quỹ đầu tư lại giảm nên những người đầu cơ điên cuồng tìm đến tận cửa trong cơn nóng giận?