Buổi xem mắt này kết cục không thành công, mẹ Hứa sắc mặt cực kỳ khó coi, kéo Hứa Giai Giai rời đi.
Mẹ Hàn sắc mặt càng u ám, vừa ra khỏi nhà hàng đã nổi giận.
“Mày nghĩ bản thân là một kẻ tâm thần thì vinh quang lắm sao?” Bà ấy không màng đến hình tượng, tức tối gào lên: “Mày nghĩ mình bị bệnh thì có thể làm gì cũng được hả?”
Hàn Triệt nhét hai tay vào túi, thờ ơ nhún vai.
“Ít nhất, thành thật còn hơn là lừa dối.”
Mẹ Hàn càng điên tiết, thọc mạnh tay vào vai anh: “Nếu người khác biết chuyện của mày, họ sẽ nghĩ gì về mày, nghĩ gì về bố mẹ mày, mày đã từng nghĩ đến chưa?”
“Chưa nghĩ đến. Nhưng có thể thử xem.” Hàn Triệt lấy điện thoại ra, chạm nhẹ ngón tay vài cái: “Con sẽ đăng một bài lên vòng bạn bè ngay bây giờ, thông báo với cả thế giới—”
“Bịch” một tiếng, điện thoại bị hất văng, rơi xuống sàn đá cẩm thạch.
Mẹ Hàn dường như vẫn chưa hả giận, một chân dẫm xuống, gót giày sắc nhọn nghiền nát điện thoại.
Bà ấy vẫn đăm đăm nhìn Hàn Triệt, ánh mắt tràn đầy tức giận. Hàn Triệt lạnh lùng đối diện với ánh mắt của mẹ.
Đối đầu một lúc lâu, mẹ Hàn cuối cùng cũng bỏ đi.
Hàn Triệt cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại đã hỏng hoàn toàn.
Khoảnh khắc này, anh bỗng cảm thấy ghen tị với Trịnh Hảo, có thể thoải mái nói những lời thô t ục, còn có thể điều chỉnh ngôn ngữ theo mức độ nghiêm trọng của tình huống, vốn từ phong phú khiến người ta phải trầm trồ.
Không giống như anh, bị người khác sỉ nhục như vậy, chỉ có thể bật ra một câu nhẹ như không –
“Chết tiệt…”
Tầng dưới có cửa hàng điện thoại di động, Hàn Triệt lười chọn, tiện tay mua một chiếc điện thoại cùng loại, thay sim. May mắn là hầu hết dữ liệu và ảnh đều được lưu trữ trên Icloud, chỉ cần đồng bộ hóa và cập nhật là được.
Một tin nhắn chưa đọc hiện lên. Anh mở ra xem, đó là một yêu cầu kết bạn trên WeChat, người add là Hứa Giai Giai.
Hàn Triệt lưỡng lự vài giây rồi nhấn “từ chối”.
*
Đèn đã tắt từ lâu, Hàn Triệt vẫn không ngủ được. Anh mở mắt trong bóng tối, đầu óc tỉnh táo lạ thường, những ký ức trong quá khứ liên tục hiện lên trước mắt. Những kỷ niệm đau khổ, áp lực, cô đơn và bất lực như những dây leo phát triển mạnh mẽ, quấn chặt khiến anh gần như không thở được.
Anh mệt mỏi ngồi dậy, bật đèn đầu giường, cầm lấy điện thoại.
Đã 12 giờ đêm.
Kéo rèm cửa, cảnh đêm rực rỡ bên kia đã tắt, chỉ còn lại những ánh đèn lẻ tẻ.
Hàn Triệt xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng sách, phòng ngủ phụ, nhà vệ sinh, cuối cùng đến phòng khách. Anh bật tất cả đèn dọc đường, rồi quấn chăn, mơ màng đổ người xuống sofa.
Trước mắt xuất hiện một dấu hoa mai màu đen nhạt.
Đầu óc có chút trì trệ, sau một lúc lâu anh mới nhớ ra, đây là dấu vết mà Trịnh Hảo để lại khi đến thăm bệnh lần trước.
Lần đó, cô không chỉ mang theo chó, mà còn mang theo một con sâu.
Đúng rồi, Hàn Mỹ Lệ… anh đã lâu không đi thăm nó.
Hàn Triệt xốc chăn lên, đứng dậy đi vào phòng ngủ phụ. Anh đứng trước cửa sổ, cúi người quan sát.
Hàn Mỹ Lệ trông vẫn đáng sợ như vậy, da đen lông trắng, toàn thân đầy lông. Nhìn kỹ, nó có vẻ đã béo lên, từ ngón tay út thành ngón tay cái.
Hàn Triệt cầm điện thoại, chĩa về phía con sâu béo đang ngủ, chụp vài bức ảnh.
Sau đó, gửi chúng cho Trịnh Hảo.
Anh nghĩ rằng cô chắc chắn đã ngủ, định gửi tin nhắn trước để sáng mai cô vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy, không ngờ Trịnh Hảo gần như phản hồi ngay lập tức——
“Giữa đêm mà làm tôi giật cả mình!”
Hàn Triệt khẽ cười một tiếng.
Cô cũng biết con sâu này xấu đến mức nào mà.
Lát sau, cô lại gửi một tin nhắn: Chưa ngủ à?
Hàn Triệt: Không ngủ được.
Trịnh Mặt Tròn: Trong vòng mười lăm phút có ngủ được không?
Hàn Triệt suy nghĩ một hồi, thật sự không đoán được cô muốn làm gì, đành phải trả lời: Chắc là không được.
Trịnh Hảo: Vậy thì tốt, nếu tôi đến mà anh đã ngủ thì tôi sẽ đến giật tóc anh, dựng anh dậy rồi chặt thành tám khúc.
Hàn Triệt ngẩn người, nhất thời không thể tin nổi: Cô sẽ đến sao?
Trịnh Hảo: Đúng vậy, không ngủ được thì ra ngoài chơi thôi.
*
Mười lăm phút sau, Hàn Triệt đã đợi được Trịnh Hảo cưỡi xe điện thong thả đến trước cổng nam của khu chung cư.
Cô huýt sáo, dừng xe điện trước mặt anh, nhướn mày và cười một cách tinh nghịch.
“Trai đẹp, đi một mình sao?”
Hàn Triệt cảm thấy ánh mắt của hai bảo vệ phía sau gần như dán chặt vào mình.
Anh phối hợp diễn tiểu phẩm: “Đúng vậy, người đẹp ra ngoài chơi thì dẫn anh đây theo với.”
Trịnh Hảo bật cười, vỗ vào ghế sau: “Lên xe, chị sẽ dẫn chú đi trải nghiệm cuộc sống về đêm.”
Hàn Triệt mới nhận ra cô đã đổi xe — chiếc xe này lớn hơn chiếc xe điện nhỏ cô đã đi lần trước, ngồi hai người hoàn toàn không vấn đề gì.
Lên xe rồi, Hàn Triệt vẫn còn ngơ ngác, ngập ngừng hỏi: “Cô là… không về nhà thật, hay là đặc biệt đến tìm tôi?”
Trịnh Hảo cười khẩy: “Mặt mũi anh to thế cơ à, tôi chỉ ra dắt chó đi dạo thôi.”
Hàn Triệt thò đầu ra, nhìn về phía trước của bàn đạp, nói với vẻ nghi hoặc: “… Thế chó đâu rồi?”
Chắc không phải là anh chứ?
“Bây giờ đi đón.” Trịnh Hảo hất cằm, khí thế hùng hồn: “Ngồi cho vững nhé!”
Cô đột ngột vặn tay lái, xe điện bỗng chốc lao đi, Hàn Triệt chưa chuẩn bị kịp nên ngã ngửa, may là có thùng sau chắn lại mới không bị rơi khỏi xe.
Anh nắm chặt góc áo của Trịnh Hảo, vừa đón gió vừa hỏi, giọng nói tràn đầy niềm vui: “Vậy nên, cô đến đây để đón tôi đúng không? Nếu không thì sao lại đặc biệt đổi chiếc xe này?”
“Thì tôi…” Trịnh Hảo bị anh vạch trần, nhất thời mặt đỏ tai hồng, cứng miệng nói: “Xe của tôi vừa hết điện, nên mượn xe của Đồng Mộng… Anh tự luyến vừa thôi.”
Hàn Triệt không nói gì, chỉ cười khẽ, cảm giác rung động từ lồ ng ngực truyền đến lưng cô, tạo ra một làn sóng cộng hưởng.
Anh nghiêng đầu nhìn qua, hóa ra cô cũng đang cười. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt cô, gió đêm thổi bay tóc cô, giống hệt như cảnh trong bộ phim xưa cũ.
Trên phố vắng tanh, tĩnh lặng không người, cửa tiệm hai bên đường đã đóng cửa từ lâu, cả thành phố như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có hai kẻ nghịch ngợm là bọn họ lang thang trên phố vào giữa đêm.
Suy nghĩ trong Hàn Triệt bay xa theo cơn gió đêm. Anh nhớ lại nhiều năm trước, khi còn là một học sinh tiểu học, bản thân luôn tràn đầy tưởng tượng về thế giới sau khi trời tối.
Nhưng khi lớn lên, vì học tập hay công việc, anh đã trải qua vô số đêm thức khuya, cũng vì những nỗi niềm trĩu nặng mà khó ngủ. Đêm không còn huyền bí, chỉ là tám tiếng ngắn ngủi, khi buồn ngủ thì lại trôi qua rất nhanh, còn khi tỉnh táo thì lại vô cùng gian nan.
Xe điện từ từ dừng lại, suy nghĩ của Hàn Triệt lại trở về với thực tại.
Trước mặt hình như là một công trường, được bao quanh bằng những tấm tôn màu xanh, xung quanh không bật đèn đường, yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nào.
“Đây là đâu vậy?” Hàn Triệt thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
Đêm không chỉ huyền bí mà còn nguy hiểm.
“Công trường đó.” Trịnh Hảo xuống xe, chỉ tay về phía Hàn Triệt: “Anh ở đây canh chừng.”
Cô giơ điện thoại lên để chiếu sáng, sờ s0ạng trên tấm tôn, rốt cuộc đã tìm thấy một góc bị cong lên, rồi nhẹ nhàng bẻ một cái, trên tấm tôn lập tức xuất hiện một lỗ hình tam giác.
Hàn Triệt giật mình: “Cô định vào trong à?”
Trịnh Hảo nhanh chóng quay lại, đặt ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”, con ngươi đen láy lấp lánh dưới ánh sáng của điện thoại.
Cô quay người, trước tiên bước một chân vào, rồi cúi người, linh hoạt chui vào khe hở.
Hàn Triệt hồi hộp chờ đợi trong bóng tối.
Dù nói là có gió, nhưng ở đây ngoài gió ra không thấy bóng dáng ai.
Không hiểu anh sao lại nghĩ đến việc, chỉ cách đây năm giờ, anh còn đang ăn gan ngỗng và ốc nướng tại một nhà hàng sang trọng, nghe những bản nhạc piano thanh lịch…
Cùng một thành phố, cùng một màn đêm, có người đang nâng ly chúc mừng, có người đang mạo hiểm trong bóng tối.
So sánh hai điều đó, anh vẫn thích cuộc sống của người sau hơn.
Đợi khoảng năm phút, một bóng đen đột ngột xuất hiện ở khe hở – Trịnh Hảo đã trở về, còn ôm một chú chó con màu vàng đất. Hàn Triệt vội vàng tiến lên, nhận lấy chú chó từ tay cô.
Chú chó này giống như Trịnh Đại Tiền, đều là chó bản địa Trung Quốc, lông vàng, kích thước trung bình, tự mang một vẻ ngốc nghếch.
“Đi đi đi, nhanh lên!” Trịnh Hảo vỗ lưng Hàn Triệt, thúc giục anh lên xe.
Hàn Triệt thấy cô hoảng hốt, trong lòng lại dấy lên dự cảm không hay: “Chó này chắc không phải là chó ăn trộm chứ?”
Trịnh Hảo lườm anh: “Ăn trộm cái gì, đây là bạn của tôi, giống như anh vậy, tôi đưa nó ra ngoài chơi, không được à?”
Cô đặt chú chó nhỏ lên bàn đạp, dùng hai chân bảo vệ, chờ Hàn Triệt ngồi vững, cô liền vặn tay ga, xe điện băng băng theo làn gió đêm.
Khi công trường ngày càng xa, Trịnh Hảo mới tiếp tục giải thích: “Có lần tôi dắt chó đi đến đây, Trịnh Đại Tiền cứ sủi mãi vào trong, tôi mới chú ý thấy bên ngoài có một chú chó nhỏ. Nói chuyện với ông bảo vệ một lúc, mới biết ông ấy là họ hàng với bà Dương ở bãi phế liệu trên phố Ma Tước, chó nhà bà Dương vừa sinh một lứa chó con, ông ấy đã xin một con để trông nom cổng công trường.”
Hàn Triệt lờ mờ đoán được diễn biến tiếp theo: “Trịnh Đại Tiền chắc không phải cũng là của nhà bà Dương chứ?”
“Đúng rồi, chúng nó là cùng một ổ mà, nên nó ngửi thấy mùi thì nhận ra ngay, anh nói xem mối quan hệ huyết thống thật kỳ diệu nhỉ.” Trịnh Hảo nói rất hào hứng, nhớ lại cảnh lần đầu gặp chú chó, giọng điệu lại trở nên buồn bã: “Chú chó này luôn bị xích bên ngoài chòi bảo vệ, không đi đâu được, cũng không ai dắt nó đi, không gian hoạt động hàng ngày chỉ có một vòng tròn với bán kính là dây xích, thật sự quá tội nghiệp…”
Chả trách. Hàn Triệt nhớ lại hình dáng của chú chó, mặc dù rất giống với Trịnh Đại Tiền nhưng thân hình gầy gò hơn một chút, lông thì bẩn thỉu và rối bù, ánh mắt trông có vẻ ngây ngô, thậm chí có thể dùng từ u sầu để miêu tả.
“Vậy thì cô cũng không thể trực tiếp…” Sợ dùng từ “trộm” khiến cô tức giận, Hàn Triệt đã đổi cách nói: “Cô mang nó đi chơi, đã chào hỏi với chú bảo vệ chưa?”
“Trước đây đã nói rõ với ông ấy rồi, nhưng mỗi lần tôi đến đều là nửa đêm, người ta đều ngủ rồi, tôi cũng không thể dựng ông ấy dậy khỏi giường được.” Trịnh Hảo nói một cách chắc chắn, quay đầu lại khích lệ anh: “Sợ gì chứ, chúng ta đang làm việc tốt mà.”
Tim Hàn Triệt dần dần bình tĩnh lại.
Cô nói đúng, làm việc tốt thì không cần phải do dự.
Xe điện trở lại con đường ven sông sáng đèn, Trịnh Hảo dừng xe ở khu vực đỗ xe đạp chia sẻ[51], cầm dây xích chó xuống xe. Vừa đi được vài bước, cô chợt quay lại, đi vòng quanh hàng xe đạp kiểm tra một lượt.
[51]Xe đạp chia sẻ (tiếng Anh: bicycle-sharing system hoặc public bike share, viết tắt là PBS), còn được gọi là xe đạp công cộng, là một dịch vụ cho phép công chúng thuê quyền sử dụng xe đạp. Ở phương Tây, dịch vụ xe đạp công cộng có thể được chia thành hai loại chính, đó là “chương trình xe đạp cộng đồng” và “chương trình xe đạp thông minh”. Chương trình xe đạp cộng đồng được khởi xướng bởi các tổ chức cộng đồng địa phương hoặc tổ chức phi lợi nhuận, trong khi chương trình xe đạp thông minh được thiết lập và vận hành bởi các cơ quan chính phủ, hoặc đôi khi được thực hiện theo hình thức hợp tác công tư. Tại Trung Quốc đại lục, ngoài các xe đạp công cộng do chính phủ thiết lập, các doanh nghiệp tư nhân cũng cung cấp dịch vụ cho thuê xe đạp ngắn hạn, yêu cầu phải trả phí sử dụng.
“Anh, lại đây.” Cô giơ tay chỉ huy Hàn Triệt: “Mang chiếc xe này đi.”
Hàn Triệt không hiểu.
Đây là muốn làm gì? Giữa đêm khuya huấn luyện khí giới à?
Trịnh Hảo thúc giục: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau chuyển đi.”
Theo hướng tay cô chỉ, Hàn Triệt mới chú ý thấy, bánh trước của chiếc xe này bị quấn một sợi xích.
Anh đã hiểu đại khái, có người chiếm dụng xe đạp chia sẻ, cô không thể chịu đựng được, muốn chuyển nó đến nơi khác.
Nhưng… người này thật khôn ngoan, dùng một ổ khóa khóa chặt hai chiếc xe.
Trịnh Hảo cũng nhận ra điều này, có chút khó xử. Cô ngồi xổm xuống đất, cầm dây xích tìm tòi một hồi, dường như đang nghiên cứu cách mở khóa.
“Đáng tiếc, lần này ra ngoài vội vàng, quên mang theo keo 502.” Cô chia sẻ kinh nghiệm với Hàn Triệt: “Trước đây tôi luôn mang theo một ống keo 502, khi gặp phải xe bị khóa, thì đổ keo vào ổ khóa. Tôi có đi hay không cũng không quan trọng, chỉ là không thể để loại người như vậy đi xe.”
Hàn Triệt lầm bầm: “Hành động làm hại người khác mà không có lợi cho mình—”
Trịnh Hảo cắt ngang: “Ai nói không có lợi cho mình, tôi thấy thoải mái là đã có lợi cho mình rồi.”
Cô đứng dậy, một tay nâng một chiếc xe để thử trọng lượng, sau đó quay sang hỏi Hàn Triệt: “Anh có thể nâng hai chiếc cùng lúc không?”
Hàn Triết: “……” Tôi nói cô đừng quá đáng.
“Thôi, chúng ta làm cùng nhau nhé.” Trịnh Hảo kéo hai chiếc xe ra, đứng ở bên trái xe ra hiệu cho Hàn Triệt đứng ở bên phải.
Hai người cùng ngồi xổm nắm lấy khung xe đạp, theo hiệu lệnh “Một, hai, ba” đồng thời đứng dậy, vác xe đạp lên vai.
Chú chó nhỏ ngoe nguẩy cái đuôi, theo sau không rời nửa bước.
Hàn Triệt thở phào một hơi.
Nặng thì không nặng, chỉ là… Anh nhìn xuống mặt đất thấy hai cái bóng kỳ quái, cảm thấy hình dạng của mình bây giờ chắc chắn trông rất ngốc nghếch.
Làm sao có người giữa đêm không ngủ, chạy ra đường vác xe đạp, lại còn vác hai chiếc xe liền nhau, nghĩ thôi đã thấy hoang đường!
Cũng may là trên đường không gặp ai, anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Đi được hơn hai trăm mét, khả năng chịu đựng của Hàn Triệt đã đến giới hạn. Anh bắt đầu đồng cảm với những công nhân bến cảng của Giang Thành cách đây một trăm năm.
“Chúng ta rốt cuộc phải mang đi đâu vậy?”
“Ít nhất cũng phải chuyển đến cách đây một cây số chứ.”
“Hả!” Hàn Triệt hoàn toàn không thể làm tiếp, liền ngồi phịch xuống, đặt xe đạp xuống.
Anh vừa ngồi xuống, Trịnh Hảo cũng chỉ có thể ngồi theo.
Hai người giống như những kẻ say rượu trên phố, ngồi trên đất thở hổn hển.
Hàn Triệt nói với vẻ mặt cau có: “Tôi nói này, cô làm việc tốt thì cũng phải nghĩ ra cách tốt hơn chứ.”
Trịnh Hảo: “Thế anh nói phải làm sao giờ?”
“Chẳng hạn như báo cáo với công ty xe đạp…”
“Tôi đã thử rồi, nhưng chẳng có tác dụng là mấy…” Trịnh Hảo yếu ớt vẫy tay: “Nói ra thì trước đây tôi còn mang theo một cái kìm cắt khóa, là mượn của ông lão sửa xe ở góc phố. Kìm cắt khóa thì lợi hại lắm, gặp phải loại xích này, chỉ cần ‘cắc’ một cái là xong. Đáng tiếc có lần bị cảnh sát tuần tra chặn lại, kìm cắt khóa cũng bị tịch thu, về nhà còn bị ông lão sửa xe mắng cho một trận.”
Trịnh Hảo thở dài một tiếng.
Thời buổi này, làm việc tốt cũng không dễ dàng, cứ động một cái là bị nghi ngờ có dụng ý xấu.
Hàn Triệt nhìn xung quanh, may mắn là khu vực này không có cảnh sát tuần tra, nếu không thì hai người họ chắc chắn sẽ bị coi là nghi phạm và bị chất vấn một trận.
Phía trước có một nhà vệ sinh công cộng, Hàn Triệt đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi đề nghị: “Chúng ta giấu xe ở phía sau nhà vệ sinh thì sao?”
“Ôi, thông minh đấy!” Ánh mắt Trịnh Hảo sáng lên.
Nói là làm, hai người lại vác xe lên, hì hục đi đến phía sau nhà vệ sinh công cộng, ở đây có một khoảng trống rộng một mét giữa bờ sông và nhà vệ sinh, vừa đủ để nhét hai chiếc xe vào, cũng không dễ bị phát hiện.
Rốt cuộc đã sắp xếp xong hai gói hàng này, Trịnh Hảo lấy điện thoại ra quét mã, báo hỏng để sửa chữa.
Cũng không biết có hiệu quả không, nói chung, cô đã cố gắng hết sức.
Hai người dắt theo chú chó nhỏ, đi dạo dọc theo bờ đê một lúc lâu, rồi sang đường bên kia và đi ngược lại theo hướng cũ.
Chú chó ngẩng đầu lên vẫy đuôi, trông rất thoải mái.
“Chú chó này có tên không?” Hàn Triệt bỗng lên tiếng.
Trịnh Hảo nhăn mặt chê bai, “Bảo an gọi nó là Cẩu Đản, tôi thấy khó nghe, muốn gọi nó là Trịnh Tiểu Tiền, nhưng nó không nhận.”
Hàn Triệt phì cười, “Dù sao nó cũng không phải chó của cô, thực ra Cẩu Đản cũng được—”
Đột nhiên phía trước vang lên một trận cãi vã, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Bên cạnh là một quán bar, không xa có một chiếc xe nhỏ màu trắng đậu, bên cửa xe, một người phụ nữ và hai người đàn ông đang giằng co với nhau. Người phụ nữ đứng không vững, bước đi loạng choạng, như thể đã say. Hai người đàn ông đẩy nhau, dường như muốn nhét cô gái vào trong xe.
Hai người và một chó đều dừng bước.
Trịnh Hảo vô thức nghiêng người về phía vai của Hàn Triệt, miệng thì thầm: “Anh nghĩ, ba người họ có quen biết nhau không?”
Hàn Triệt lạnh lùng nói: “Dựa vào hiểu biết của tôi về đàn ông, chắc chắn không quen biết.”
Trịnh Hảo vuốt cằm suy nghĩ: “Dựa vào hiểu biết của tôi về phụ nữ, một người phụ nữ chắc chắn sẽ không đi bar với hai người đàn ông.”
Cô quay đầu nhìn về phía Hàn Triệt, nhướng mày, ánh mắt đầy hứng thú.
“Thế nào, có quản không?”
Hàn Triệt xoa thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Tối nay của cô đúng là bận bịu, Batman cũng không yêu nghề bằng cô.