Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 35:



Nhìn thấy người phụ nữ say rượu sắp bị đẩy vào xe, Trịnh Hảo sốt ruột đến mức dậm chân. Cô nắm chặt dây xích chó định lao về phía trước, nhưng bị Hàn Triệt kéo tay lại. 

Hàn Triệt bình tĩnh nói: “Nếu cô muốn can thiệp cũng được, nhưng có thể suy nghĩ một chút không? Đối phương là hai người đàn ông, lại còn có xe.” 

“Có gì phải sợ?” Trịnh Hảo ưỡn ngực, không hề sợ hãi: “Chúng ta có chó mà.” 

Hàn Triệt nhìn chú chó run lẩy bẩy trốn giữa hai ch ân cô, nhất thời không nói nên lời.

“Cô thấy nó có tí nào giống có sức chiến đấu không?”

“Có răng là được! Ôi không nói nữa, nhanh lên——” Trịnh Hảo không còn thời gian để bàn bạc kế hoạch với anh, cô xoay người xông lên.

Nhìn thấy cửa xe sắp đóng lại, Trịnh Hảo tức giận lao lên, gào lên một tiếng: “Này!!!”

Cô một tay giữ chặt cửa xe, một tay nắm lấy cánh tay của người phụ nữ say rượu, kéo cô ấy ra ngoài, lớn tiếng kêu lên: “Các người định đưa chị tôi đi đâu vậy! Cứu tôi với! Ở đây có kẻ lừa bán phụ nữ!”

Mặc dù xung quanh không còn ai khác, nhưng tiếng hét này rất to, làm cho xe điện đậu bên đường cũng rung lên. Trong chốc lát, tiếng báo động vang lên liên tiếp, trên con phố vắng vẻ đặc biệt lớn, hai người đàn ông trong xe đều giật mình.

Trong lúc họ đang ngẩn người, một nửa cơ thể của người phụ nữ đã được Trịnh Hảo kéo ra khỏi cửa xe.

Lúc này, gã đàn ông mặc áo khoác da từ ghế lái bước xuống, nhanh chóng đi vòng qua đầu xe, chỉ tay vào Trịnh Hảo và gào lên: “Này, mày làm gì vậy? Tao đến đón bạn, không liên quan gì đến mày. Con chó này, cút ngay cho tao!” 

Thấy Trịnh Hảo không hề bị ảnh hưởng, hắn ta đưa tay định nắm lấy vai cô, đúng lúc đó, Cẩu Đản từ phía sau bất ngờ tấn công, cắn chặt vào bắp chân của gã.

“Đệt——!!”

Hắn ta vừa chửi bới vừa cố gắng đá chân, nhưng Cẩu Đản như dính chặt vào chân gã, không cách nào thoát ra được.

Bên này, một người một chó giằng co không ngừng. Bên kia, gã đàn ông ngồi ở ghế sau cũng kéo tay người phụ nữ, kéo mạnh về phía mình, Trịnh Hảo dùng một chân đạp vào thân xe, nghiến răng chịu đựng.

Cả hai bên đều rơi vào bế tắc.

Bỗng nhiên, một giọng nam cao vút vang lên từ phía sau: “Này, chú Trịnh à, chúng tôi đã tìm thấy cô ấy rồi, chú nhanh chóng đến đồn cảnh sát đi… Cảnh sát cũng sẽ đến, được rồi, chúng tôi đang ở trên đường Duyên Giang…” 

Trịnh Hảo quay lại, thấy Hàn Triệt đang cầm điện thoại gọi điện với vẻ rất nghiêm túc. 

Hai người trao cho nhau một ánh mắt hiểu ý. 

“… Tên quán bar là Thiên Hắc, bên ngoài có một chiếc Chevrolet màu trắng, biển số là Giang AQ32M8, ở đây có hai người đàn ông, một người mặc áo da màu đen…”

Gã đàn ông trong xe nghe thấy câu này thì bất giác nới lỏng tay, Trịnh Hảo mạnh mẽ tăng cường lực và kéo cả người phụ nữ ra khỏi khoang xe, sau đó cả hai cùng ngã xuống đất.

Bên này, Cẩu Đản cuối cùng cũng nhả miệng.

Gã đàn ông mặc áo khoác da đang tức giận, nâng chân lên định đá vào đầu Cẩu Đản, nhưng nó đã nhanh chóng tránh được.

Hắn ta lại nâng một chân khác, chuẩn bị đá mạnh ra ngoài, thì Trịnh Hảo nhanh chóng bò dậy, ôm chặt lấy chân gã, đứng dậy rồi nâng lên.

Gã đàn ông loạng choạng ngã xuống đất.

“Dám đá em trai bà, bà sẽ chặt đứt dòng giống của mày!” Trịnh Hảo tức giận lao lên, một chân đá vào bụng dưới của gã đàn ông.

Cách hai tấc là đến chỗ nhạy cảm của hắn ta, cú đá này mang chút ý nghĩa đe dọa.

“Thôi được rồi, thôi được rồi, cảnh sát sắp đến rồi.” Hàn Triệt giả vờ kéo Trịnh Hảo lại, tay còn giơ điện thoại lên, đang quay video gã đàn ông nằm trên đất, “Chúng ta phải giữ lại bằng chứng, đừng để họ chạy trốn.”

Gã đàn ông mặc áo khoác da lập tức hoảng hốt, luống cuống bò dậy, chạy đến bên ghế lái, còn chỉ tay vào Trịnh Hảo, mắng chửi bằng những lời lẽ cực kỳ khó nghe.

Trịnh Hảo nắm chặt tay, có ý định lao lên.

Thấy thế gã nhanh chóng lên xe, đóng sầm cửa lại.

Sau một tiếng gầm gừ đầy tức giận, chiếc xe vụt biến mất trong màn đêm.

Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, trái tim của Trịnh Hảo đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Một trận chiến ác liệt đã kết thúc, họ không chỉ đại thắng mà còn không hề tổn thất, thành công cứu được người phụ nữ gặp nạn.

Chiến tích vinh quang này đủ để cô khoe khoang cả đời.

Trịnh Hảo quay người lại, giơ tay cao về phía Hàn Triệt. Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng phấn khích.

Hàn Triệt cười với vẻ bất lực rồi giơ tay lên, phối hợp với nghi thức trẻ con của cô. 

“Bộp!”

Âm thanh trong trẻo đã ấn nút ghi lại ký ức cho đêm tối đầy thăng trầm này.

Để ngăn chiếc xe đó quay lại, hai người hợp sức nâng người phụ nữ say rượu trở về nơi đỗ xe ban đầu.

Họ vừa vỗ vừa gọi, còn lay người phụ nữ, cổ họng đã khản đặc nhưng vẫn không thể đánh thức ý thức của cô ấy.

“Phải làm sao bây giờ?” Trịnh Hảo ngồi xổm trên đất, lo lắng gãi đầu chó.

Hàn Triệt suy nghĩ một lúc, đề nghị: “Đi thuê phòng đi.”

“Hừ…” Trịnh Hảo nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, giọng điệu châm chọc: “Đàn ông các anh sao cứ thấy gái đẹp là lại muốn thuê phòng vậy?”

Hàn Triệt thật sự dở khóc dở cười.

“Tôi nói là thuê riêng cho cô ấy một phòng! Cô nghĩ gì vậy!”

Trịnh Hảo châm chọc: “Anh đối xử với người ta tốt quá nhỉ.”

“… Chẳng phải cô muốn cứu cô ấy còn gì?”

Trịnh Hảo nhìn thẳng vào Hàn Triệt, nói với vẻ nghiêm túc: “Mặc dù tôi thích hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng có nguyên tắc.”

Nói rồi cô giơ một ngón tay lên: “Mỗi lần làm việc tốt, cố gắng không tiêu tiền. Nếu thực sự phải tiêu, không được vượt quá một trăm tệ.”

Hàn Triệt: “…”

Lòng tốt của cô cũng thật… keo kiệt.

“Tôi trả tiền, được chưa?” Hàn Triệt rút điện thoại ra.

“Đừng mà, thuê phòng phải dùng căn cước, tôi không mang theo.” Trịnh Hảo cúi đầu kiểm tra người phụ nữ trên mặt đường, thấy cô ấy ăn mặc mát mẻ, trên người cũng không đeo túi, ước chừng là không mang theo chứng minh nhân dân.

Hàn Triệt đang lướt xem các khách sạn gần đó, không ngẩng đầu lên nói: “Không sao, bây giờ có thể dùng căn cước điện tử.”

“Chà, anh cũng hiểu biết ghê.” Trịnh Hảo bĩu môi.

Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi thường xuyên đi công tác.”

Trịnh Hảo vẫn không đồng ý: “Nếu ngày mai cô ấy tỉnh dậy, hỏi lễ tân về thông tin của chúng ta thì sao, anh biết đấy, tôi làm việc tốt chưa từng để lại tên.”

Hàn Triệt đành phải nhét điện thoại vào túi, lầm bầm: “Tôi chỉ thấy cô thật keo kiệt.”

Trịnh Hảo gãi đầu chó: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Thật là, lại quay về vấn đề này.

Cuối cùng, hai người quyết định đi ăn khuya.

Trên đường về, xe điện hơi chật chội – Cẩu Đản ngồi trên bàn đạp, Trịnh Hảo phụ trách lái xe, người phụ nữ say rượu bị kẹt ở giữa, ở phía sau là Hàn Triệt, phụ trách giữ vai người phụ nữ không để cô ấy ngã xuống.

Xe điện chở nặng tiến về phía trước, lắc lư di chuyển trên vỉa hè.

Đêm khuya sương nặng, gió mang theo chút hơi lạnh của cuối mùa xuân, Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn những chiếc đèn đường lần lượt chiếu qua, ánh sáng chớp tắt trên khuôn mặt anh.

Hàn Triệt cảm thấy mọi diễn biến tối nay đều nằm ngoài dự đoán của anh.

Ví dụ, khi Trịnh Hảo đề nghị đi ăn khuya, ban đầu anh định từ chối, nhưng bụng lại không nghe lời réo lên một tiếng.

Sau đó, anh lại cảm thấy đói.

Điều này đối với người bình thường là chuyện hết sức bình thường, nhưng xảy ra với anh thì giống như một người thực vật nằm trên giường nhiều năm bỗng dưng cử động ngón tay.

Để ăn mừng tín hiệu tích cực mà cơ thể phát ra, anh vui vẻ đồng ý với đề nghị của cô.

Xe điện rẽ vào một khu phố cũ, lang thang giữa những con hẻm yên tĩnh, vòng vo một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trước một quán nướng.

Bên cạnh có một cây dương cao to, trên cây treo một chiếc đèn lớn, dưới gốc cây có vài chiếc bàn gấp, hầu hết đều trống, chỉ có một bàn có vài người thanh niên ngồi quây quần, đã uống say sưa. 

Trịnh Hảo và Hàn Triệt nâng người phụ nữ, chọn một chiếc bàn dưới gốc cây ngồi xuống, rồi mang thêm vài chiếc ghế nhựa, ghép lại thành một cái giường đơn giản, đặt người phụ nữ nằm nghiêng lên đó. 

Hàn Triệt nhìn quanh, có trời, có đất, có cây, có ánh đèn, còn có khói nướng, thật tuyệt. 

Trịnh Hảo gọi mười mấy món ăn, còn không quên gọi cho Cẩu Đản một con gà nướng, đặc biệt dặn chủ quán không cho bất kỳ gia vị nào. Cuối cùng, lại nhìn menu, thêm một chai bia thủ công[52] một lít.

[52]Bia thủ công là loại bia chỉ sử dụng 4 nguyên liệu là mạch nha, hoa bia, men và nước để lên men, không thêm bất kỳ phụ gia nhân tạo nào. Hầu hết các loại bia công nghiệp phổ biến (Tsingtao, Snow, Yanjing, Budweiser, Heineken, Carlsberg) cũng sử dụng 4 nguyên liệu này để lên men, nhưng để tiết kiệm chi phí, thường thay thế mạch nha bằng gạo, ngô và tinh bột.Đêm nay tâm trạng rất tốt, thích hợp để nhâm nhi chút rượu.

“Đã hai giờ sáng rồi.” Hàn Triệt nhíu mày, nhắc nhở cô: “Chỉ vài giờ nữa, trời sẽ sáng.”

Trịnh Hảo không quan tâm: “Ăn sáng còn phải có sữa đậu nành, ăn khuya thì không thể thiếu bia.”

“Chủ nhật cô có đi làm không?”

“Có, ăn xong là đi liền.”

Thấy anh có vẻ lo lắng, Trịnh Hảo an ủi: “Không sao đâu, khả năng uống rượu của tôi rất tốt. Chỉ có một lít bia thôi mà, cứ coi như nước ngọt mà uống.”

Cô rót cho mình một ly, vừa định rót cho Hàn Triệt thì bị anh đưa tay chặn lại.

“Tôi chỉ uống nước ngọt thôi.”

Trịnh Hảo nhướng mày, trêu chọc: “Có cần chị rót cho chú một ly sữa không, chú em?”

Hàn Triệt không khỏi bật cười. Nửa tháng trước, cô còn ân cần gọi anh là ông chủ Hàn, giờ đã hạ cấp thành em trai, thật là chuyện đời vô thường.

Trịnh Hảo nâng ly rượu, tự nhâm nhi một mình. Cô không phải là người thích ép người khác uống rượu, anh không uống thì càng tốt, không ai tranh với cô.

Món xiên nướng được bưng lên từng đ ĩa, rất nhanh đã lấp kín bàn. Dưới bàn, Cẩu Đản đang vui vẻ cắn xé con gà nướng của riêng nó.

Hàn Triệt cầm một xiên thịt dê nướng béo ngậy cho vào miệng, từ từ nhai, thưởng thức từng chút một.

Hình như có chút cảm giác, tê tê, cay cay, đắng rát ở gốc lưỡi, k1ch thích vị giác…

Không chắc chắn, lại làm một xiên nữa.

Bất tri bất giác đã ăn hơn chục xiên, những que tre trên bàn đã thành một đống. Anh quay lại nhìn, Trịnh Hảo đang cầm ly rượu, cười ngây ngô, trong mắt đã có chút men say. 

Hàn Triệt nhấc túi đựng bia lên lắc lắc, vẫn chưa uống đến một nửa, mà đã gọi là tửu lượng tốt. 

Nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, anh không nhịn được mà nhếch môi cười. 

“Ê, tôi nói cho cô một bí mật.”

Nghe nói người say rượu không có trí nhớ, anh có thể yên tâm coi cô như một cái cây để tâm sự.

Trịnh Hảo “ừ” một tiếng bằng âm mũi, uể oải kéo dài giọng: “Nói đi…”

Hàn Triệt nghiêng người về phía trước, từ từ tiến lại gần cô. Im ắng hồi lâu, anh mới thấp giọng mở lời: “Đôi khi, tôi cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.”

Đây là ý nghĩ mà anh nghĩ tới nhiều nhất khi nằm trên giường không ngủ được tối nay.

Giống như một câu thần chú, liên tục phát lại trong bóng tối, chiếm lĩnh bộ não của anh, nắm giữ dây thần kinh của anh.

Trịnh Hảo đặt ly rượu xuống, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt có phần mơ hồ.

Cô ợ một cái, rồi thong dong mở miệng: “Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ nói, anh cũng được mà, cứ làm như chẳng ai là kẻ vô dụng ấy.”

Nói rồi cô lại cười khúc khích, vung tay lên: “Theo tôi, thế giới này chỉ là một bãi rác lớn, mọi người đều là phế phẩm. Nhiệm vụ của chúng ta khi sống là biến ba bữa ăn thành phân và nước tiểu, cho đến khi chính mình cũng trở thành phân bón hóa học.”

Hàn Triệt không nhịn được phì cười.

Đây quả thật là phong cách của cô, lời nói không gây sốc thì không ngừng lại.

“Bởi vì tôi thích dùng sự hài hước để an ủi người khác, tôi biết cái gì là đùa giỡn, cái gì là lời chân thành.” Trịnh Hảo cụp mắt, lắc đầu: “Nhưng bây giờ tôi không thể nói ra.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… trong lòng tôi có chút khổ sở.”

Hàn Triệt thôi cười, lặng lẽ nhìn cô.

Trịnh Hảo lại rót cho mình một chén rượu, uống cạn rồi thở dài. Cô nói: “Tôi biết, bên cạnh anh đều là những người xuất sắc, nên tiêu chuẩn đánh giá của anh về bản thân và người khác rất cao. Nhưng theo tiêu chuẩn của tôi, trên đời này không ai là thực sự vô dụng, những người có vẻ bình thường, tôi đều thấy họ rất xuất sắc.”

“Chẳng hạn như lão Hồ ở dưới nhà tôi, là một trong mười người xuất sắc nhất trong cuộc thi mì khô nóng, những người khác đều là người kế thừa của các thương hiệu lâu đời, chỉ có ông ấy là tự lập, thế không xuất sắc sao?”

“Hay như Đồng Mộng, vừa mở cửa hàng vừa chơi trống, cơ bản là không kiếm được nhiều tiền, nhưng cô ấy vẫn kiên trì suốt nhiều năm, không phải là xuất sắc sao?”

“Rồi cả Cốc Tiểu Vũ, anh cũng đã thấy, cô ấy mắc bệnh lùn di truyền, cho dù có đỗ đại học cũng rất khó tìm được một công việc chính thức, nhưng cô ấy vẫn có thể tự nuôi sống mình bằng việc bán hàng rong, mỗi tháng còn gửi tiền về cho gia đình, không phải cô ấy rất giỏi sao?”

“Tôi có thể đùa rằng mình là kẻ vô dụng, nhưng tôi không thể nói như vậy về họ. Bởi vì tôi biết họ đã vất vả như thế nào, chỉ cần sống sót đã là rất không dễ dàng rồi…”

Ánh mắt Trịnh Hảo rưng rưng, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Hàn Triệt trong lòng đau nhói, lấy vài tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi đáy mắt cô.

“Xin lỗi nhé, tôi——”

Trịnh Hảo giơ tay ngắt lời anh, hít một hơi, tiếp tục nói: “Tôi không phải đang thương hại họ. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, có người sinh ra trên đỉnh, cả đời thuận buồm xuôi gió. Có người không may sinh ra ở đáy vực, nhưng vẫn có thể tự mình leo lên. Còn có những người không thích vội vã, chỉ thích lang thang, mệt thì nằm nghỉ, lạc đường thì quay lại, cho dù cứ quanh quẩn một chỗ cũng có thể phát hiện ra những cảnh đẹp khác nhau… Cuộc đời đâu phải cuộc thi leo núi, cần gì phải vội vàng chứ?”

Hàn Triệt giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Không ngờ cô cũng là một triết gia lớn.”

Trịnh Hảo gác cằm lên bàn, ánh mắt mơ màng nhìn những xiên thịt còn lại, nói lấp lửng: “Cả anh nữa…”

Hàn Triệt nhổm người về phía trước, đầu cúi lại gần: “Tôi thì sao?”

“Anh á…” Trịnh Hảo ngước cằm lên, từ từ áp sát tai anh, thở ra hơi nóng: “Anh đã rất xuất sắc rồi. Nên nếu có ai nói anh là đồ vô dụng, thì chắc chắn họ chỉ muốn PUA anh… anh cứ coi như họ đang nói nhảm, hiểu không?”

(Lynn: thuật ngữ PUA mình từng giải nghĩa trong truyện khác, nếu ai chưa biết thì vào link này để hiểu qua nhé: [GỬI ĐẾN CHÚNG TA] CHƯƠNG 15)

Hàn Triệt quay đầu lại, chạm mắt với cô ở một khoảng cách gần.

“Nếu như chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy thì sao?”

Trịnh Hảo nhìn anh một lát, rồi đột ngột đập bàn, tức giận hét lên: “Anh nói bậy!”

Âm thanh bất ngờ làm cho Cẩu Đản giật mình, nó gặm lấy mình con gà rồi chạy vụt đi, không may va phải một hàng chai rượu trên đất, phát ra tiếng kêu lách cách. Trên ghế nhựa, người phụ nữ say rượu lăn mình, kèm theo một tiếng động ầm ầm, ngã xuống đất.

“Shh…” Người phụ nữ đau đớn xoa vai, mơ màng mở mắt.

Hàn Triệt đang định đi đỡ cô ấy, thì lại nghe thấy một tiếng “bùm”, Trịnh Hảo gục đầu xuống bàn.

Người phụ nữ loạng choạng đứng dậy, xoa đầu, nhìn quanh với vẻ mặt mơ hồ: “Đây là… đâu vậy?”

Trịnh Hảo nằm trên bàn, nâng một cánh tay lên không trung lắc lư như thể đang gọi ai đó.

“Nhớ kỹ… còn… chó…”

Cô nói xong một cách mơ màng, cánh tay đột ngột rơi xuống như thể đã giao phó xong nhiệm vụ, cuối cùng có thể yên tâm ngủ. 

Hàn Triệt đứng giữa hai người phụ nữ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, đã không còn sức để phàn nàn.

Hay thật, một người vừa mới tỉnh dậy thì một người lại ngã xuống. 

Thật sự không có hồi kết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com