Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 44: NHÂN VIÊN CHĂM SÓC[59]



[59]Nhân viên chăm sóc: Tại bệnh viện, nhân viên được thuê để hỗ trợ bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, giúp y tá thực hiện việc chăm sóc hàng ngày cho bệnh nhân, thường cũng làm công việc dịch vụ gia đình.Sau cùng Hàn Triệt phải dùng cái chết để tạo áp lực, Trịnh Hảo mới thôi quấy rầy anh. Cô đi đến trạm y tế thuê một chiếc xe lăn, cùng với Cốc Tiểu Vũ mỗi người một tay khiêng Hàn Triệt bán thân bất toại lên xe lăn.

“Hai người về trước đi, tôi còn phải chờ Đồng Mộng.” Cốc Tiểu Vũ đấm bóp vài cái vào vai mình rồi nói.

Trịnh Hảo rướn cổ, nhìn về phía đường đua: “Cậu ấy chạy đến đâu rồi?”

“Không biết, cậu ấy nói dự kiến sẽ hoàn thành trong sáu giờ.” Cốc Tiểu Vũ nhìn điện thoại, ước lượng thời gian: “Còn sớm mà.”

“Được, vậy bọn tôi đi trước nhé.”

Sau khi chào tạm biệt Cốc Tiểu Vũ, Trịnh Hảo đẩy xe lăn, đi về hướng cửa ra.

Phía trước là một con dốc dài, vì bị kiểm soát giao thông, xe không vào được, người cũng ít, gần như thông thoáng không bị cản trở.  

Trịnh Hảo lại nảy ra ý xấu.  

“Ê.” Cô cúi người, ghé sát tai Hàn Triệt: “Anh đã bao giờ chơi xe trượt chưa?”

“Chưa.” Hàn Triệt chợt có dự cảm chẳng lành, vội vàng nắm chặt tay vịn: “Cô định làm gì?”

“Trước đây tôi đã chơi xe trượt của Hồ Đống Đống, quá nhỏ, không đã.” Trịnh Hảo thở dài, giọng điệu đột ngột thay đổi: “Chúng ta chơi cái lớn hơn đi.”

Hàn Triệt trợn to mắt, lưng căng cứng, dùng sức lực còn lại hét lên: “No!!!”

“Thư giãn đi.” Trịnh Hảo cười xấu, hai tay nắm chặt tay lái, điều chỉnh hướng của xe lăn, một chân đặt lên thanh ngang dưới xe lăn, cúi người nhắm vào phía trước.

“Một, hai, ba—”

Chân còn lại đạp mạnh hai cái xuống đất, kèm theo một tiếng còi xung phong: “Nã pháo!!!”

Xe lăn lao nhanh xuống dốc, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh vui tai.

Gió thổi vào mặt, Hàn Triệt bị hất lên hất xuống, suýt nữa bay ra ngoài. Lưng anh toát mồ hôi lạnh, chỉ biết nắm chặt tay vịn, cơ thể dán chặt vào xe lăn, sợ rằng chỉ một cú hất là sẽ lật nhào.

Tàu lượn vẫn có biện pháp an toàn, còn anh hoàn toàn lấy thân mạo hiểm, liều mạng lao xuống.

Trịnh Hảo đón gió cười lớn, tiếng cười thoải mái và tự do, khiến Hàn Triệt trong lúc lo lắng cũng cảm thấy an ủi.

Có thể làm cô ấy cười vui vẻ như vậy, thật đáng giá.

Trên đường đi gần như không cần phải dùng sức, Trịnh Hảo một chân treo lơ lửng, thỉnh thoảng đạp nhẹ xuống đất để tăng tốc.

Khi thấy sắp đến cuối dốc, cô nhẹ nhàng nhảy xuống, theo sau xe lăn chạy vài bước, rồi đột ngột dừng lại.

Xe đã dừng lại vững vàng, còn người thì…

Hàn Triệt lộn nhào một cái lao vào bụi hoa bên đường.

“Ê ê ê!” Trịnh Hảo lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy lên trước, kéo Hàn Triệt ra khỏi bụi cây.

Hàn Triệt thoi thóp nằm trên đất, từ nửa người không cử động được đến toàn thân không cử động được.

Mặt anh xám xịt, tóc rối bù như tổ chim còn cắm vài chiếc lá khô, trán cũng bị cành cây cào ra vài vết máu, trông rất thảm hại.

“Xin lỗi nhé.” Lời xin lỗi của Trịnh Hảo nghe có vẻ không chân thành, thậm chí còn đang cố nhịn cười.

Cô ôm đầu Hàn Triệt, mạnh tay bóp huyệt nhân trung của anh: “Anh có sao không?”

Dưới sức ép mạnh mẽ của cô, Hàn Triệt buộc phải mở mắt ra.

Mặt anh như màu đất, không còn gì luyến tiếc với đời, lúng búng nói: “Đợi đến khi cô già, tôi cũng sẽ chơi như vậy với cô.”

Trịnh Hảo bật cười: “Được thôi, có bạn chơi như anh, tôi chẳng cầu gì hơn.”

*

Về đến nhà đã hơn một giờ, Hàn Triệt đã đói đến mức không còn sức lực, Trịnh Hảo cũng đói cồn cào. Cô gọi một phần đồ ăn mang đi, rồi mua thêm một ít sườn thịt bò và tôm sống qua ứng dụng mua sắm thực phẩm, chuẩn bị nấu một bữa tiệc lớn để tối nay bồi bổ cho Hàn Triệt.

“Anh nằm nghỉ trước đi, đồ ăn đến tôi sẽ gọi anh.”

Trịnh Hảo vừa định đẩy xe lăn vào phòng ngủ thì bị Hàn Triệt ngăn lại: “Chờ chút, tôi phải tắm trước đã.”

Anh đã đổ mồ hôi, lại rơi vào bụi hoa nên mặt mũi đầy bùn, cả người bẩn thỉu và hôi hám, giống như đã mang tất một tuần. Hàn Triệt kiên quyết không cho phép thứ này lên giường.

Trịnh Hảo cười nhạo, xoay xe lăn theo hướng khác, đẩy vào phòng tắm.

Hàn Triệt run rẩy đứng dậy, khó khăn di chuyển đôi chân, tựa vào tường đứng dưới vòi sen, bắp chân run rẩy như thể tòa nhà sẽ đổ sập trong giây lát.

Trịnh Hảo nhìn thấy mà đau lòng, hỏi: “Anh ổn chứ? Cần hỗ trợ không?”

Hàn Triệt quay đầu liếc xéo cô, nói một cách uể oải: “Cô thật sự không coi mình là con gái nhỉ.”

Trịnh Hảo lúc này mới phản ứng lại.

Cô đỏ mặt, cứng miệng nói: “Anh nghĩ gì vậy? Tôi chỉ sợ anh ngã thôi mà, đến lúc đó tôi lại phải đỡ… Chúng ta bây giờ chỉ là mối quan hệ giữa bệnh nhân và y tá, anh có thể đừng nghĩ lung tung như vậy được không… Thôi, không muốn nói với anh nữa.”

Cô không dám nhìn anh, vừa mắng vừa đẩy xe lăn, tiện tay đóng cửa lại.

Đứng ngoài cửa một lúc, âm thanh nước chảy tí tách từ phòng tắm vọng ra, qua cánh cửa kính mờ, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo bên trong

Trịnh Hảo mặt đỏ tai nóng, tim đập thình thịch, không thể không suy nghĩ lung tung.

Nhìn vẻ yếu ớt của anh ấy chắc chắn không thể chịu đựng lâu, nếu chẳng may ngã xuống, mình có nên đỡ hay không?

Dù anh ấy có thể tự tắm xong, liệu có đủ sức để mặc quần áo không? Có thể sẽ chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà ra ngoài, nửa thân trên vẫn ướt, những giọt nước chảy xuống từ cơ ngực vạm vỡ của anh ấy…

Trịnh Hảo không nhịn được thở d ốc một tiếng.

Dừng lại!

Anh ấy vẫn là một bệnh nhân, với tư cách là y tá, mày có thể nào có chút đạo đức nghề nghiệp không!

Cô tiếp tục mơ mộng, theo kịch bản phim truyền hình, chắc chắn khăn tắm của anh ấy buộc không chặt, đi vài bước là rơi ngay. Vậy lúc đó, cô có nên nhìn hay không nhỉ?

Cô có thể nhân lúc anh cúi xuống nhặt khăn tắm, nhanh chóng liếc qua, cách này vừa có thể thỏa mãn thị giác, vừa giữ được hình ảnh của cô là một người chăm sóc tận tâm.

Trịnh Hảo cười khà khà.

Ngay khi cô đang mơ mộng, cửa phòng tắm mở ra.

Trong làn nước mịt mờ, Hàn Triệt dựa vào khung cửa, bước ra với dáng đi loạng choạng. Anh mặc áo trắng và quần xám, tóc ướt rượt rũ xuống trán, vừa tươi mát lại có nét yếu ớt.

Trịnh Hảo nhìn đến ngây dại. Đã mặc xong rồi à.

Những suy nghĩ bay bổng bị thu lại, trái tim rơi trở lại bụng, lại nảy sinh chút thất vọng.

Ôi dào, sao lại khách sáo như vậy chứ, mình đâu phải người xấu.

Hàn Triệt dựa vào tường cầu cứu cô: “Nhanh lên, giúp tôi một tay, tôi không đi được nữa.”

Lúc này Trịnh Hảo mới bừng tỉnh, vội vàng chạy lên trước đỡ anh vào xe lăn. Đang định đẩy về phòng ngủ chính thì bỗng cảm thấy một lực cản, cô nhìn xuống hóa ra là Hàn Triệt đang nắm chặt bánh xe.

“Tôi không muốn ngủ trên giường.” Anh thì thào: “Tôi muốn ngủ trên ghế nằm.”

Trịnh Hảo ồ một tiếng, quay người đẩy xe lăn về hướng phòng sách.

Hàn Triệt vẫn không buông tay: “Tôi không muốn ngủ ở phòng sách.”

“Vậy anh muốn ngủ ở đâu?”

“Phòng khách.” Hàn Triệt chỉ huy cô: “Cô di chuyển ghế nằm đến bên sofa, tôi muốn xem tivi một lúc.”

“Lắm chuyện.” Trịnh Hảo khó chịu, đẩy xe lăn vào phòng khách: “Anh chờ một chút.”

Cô chạy vào phòng sách, kéo ghế nằm ra ngoài, đặt nó bên cạnh sofa.

“Bây giờ được chưa?” Cô thở hổn hển hỏi.

“Đi lấy cho tôi một cái chăn ở giường, đúng rồi, trên bậu cửa sổ có một cái gối tựa, cầm ra đây luôn.”

Trịnh Hảo chống nạnh, trừng mắt nhìn anh: “Cái tên này——”

“Tôi là bệnh nhân.” Hàn Triệt bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt đáng thương, những vết thương trên trán vẫn còn đỏ.

Trịnh Hảo mềm lòng, thở dài bất lực.

Lấy chăn và gối ôm xong, Trịnh Hảo lại gấp chăn lại và trải lên ghế nằm theo yêu cầu của Hàn Triệt, rồi đỡ anh qua đó. Cuối cùng, cô còn phải đặt gối ôm dưới lưng anh.  

“Bây giờ được chưa?”  

Ông chủ Hàn thoải mái ngồi trong ghế nằm, nhìn xung quanh, lại ra lệnh cho Trịnh Hảo: “Ánh sáng quá chói, kéo rèm lại đi.”  

Thật phiền phức. Trong mắt Trịnh Hảo lóe lên ánh sáng lạnh, nhanh chóng phóng ra hai ánh mắt sắc như dao.  

Dù miệng có phàn nàn, nhưng cơ thể vẫn rất nghe lời, lúc thì kéo rèm, lúc lại rót nước, lúc thì bật điều hòa…  

Hàn Triệt mím môi cười trộm. Anh sớm đã nhận ra, cô chỉ là miệng cứng lòng mềm, chửi mắng thì dữ dội hơn ai hết, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn chẳng ai bằng.

Làm xong mọi việc, Hàn Triệt rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Trịnh Hảo sau cùng có thể ngồi trên sofa nghỉ ngơi giây lát.

Trên bàn trà có một chậu cây xanh. Trịnh Hảo ngồi đực ra nhìn, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc —

Huh, đây không phải là cây chanh của mình sao!

Mắt của Trịnh Hảo sáng rỡ, vội vàng lại gần xem, cây chanh đã trụi một nửa, trông có vẻ hơi thảm hại.

Ở mặt sau của một chiếc lá, một con sâu lớn màu xanh đang từ từ bò.

“Wow!” Trịnh Hảo thốt lên: “Đây là Hàn Mỹ Lệ, nó xanh rồi nè!”

Hàn Triệt cũng thò nửa người ra, vươn cổ nhìn trái nhìn phải: “Ở đâu vậy?”

Trịnh Hảo chỉ cho anh xem, nói bằng giọng điệu không vui: “Anh vốn không quan t@m đến nó!”

“Hôm qua nó còn chưa thay đổi mà.” Hàn Triệt tỏ ra oan ức.

Để chăm sóc tốt cho Hàn Mỹ Lệ, anh đã dũng cảm chuyển cây chanh từ phòng khách lên bàn trà, mỗi ngày trước khi đi làm và sau khi tan ca, đều phải ghé mắt nhìn con sâu này. Rõ ràng tối qua nó vẫn ở trạng thái như phân chim, ai biết hôm nay đã lột xác lộng lẫy. Còn anh, chăm chỉ như vậy, lại còn bị chủ cũ chê bai không quan tâm.

Anh đi đâu để nói lý lẽ đây?

Con sâu xanh lớn chậm rãi gặm lá cây, bên cạnh là hai người nhìn như đang xem chương trình ăn uống, rất thích thú.

Trịnh Hảo nảy ra ý đồ, ngước mắt nhìn Hàn Triệt: “Này, để tôi biểu diễn một trò ảo thuật cho anh.”

Cô bẻ một đoạn cành khô từ cây chanh, chọc vào đầu của Hàn Mỹ Lệ.

“Piu——”

Con sâu xanh lớn nhanh chóng thè ra một cái lưỡi hình chữ “Y” màu vàng, sau vài giây mới chầm chậm thu lại, không khí tràn ngập thứ mùi hăng hắc.

Hàn Triệt nhìn mà ngẩn người, cười hì hì: “Nghịch vui nhỉ.”

Anh nhận lấy cành khô từ tay Trịnh Hảo, nhẹ nhàng chọc vào đầu con sâu xanh, cái lưỡi vàng lập tức thè ra, giống như rắn thè lưỡi.

Anh lại có phát hiện mới: “Nhìn kìa, mắt của nó to quá.”

“Chưa tìm hiểu à?” Trịnh Hảo liếc anh: “Đây là hoa văn, nó ngụy trang làm mắt để dọa kẻ thù.”

“Ồ ồ.” Hàn Triệt khiêm tốn tiếp thu.

Anh cảm thấy họ giống như một cặp đôi lần đầu làm bố mẹ, đối mặt với đứa bé vừa chào đời, nhìn gì cũng đầy sự mới mẻ, lòng tràn ngập niềm vui, nhưng không tránh khỏi sự lúng túng.

Khi buổi livestream ăn uống đang diễn ra giữa chừng, chuông cửa vang lên.

Trịnh Hảo vội vàng đứng dậy, vừa bước nhanh về phía cửa vừa phàn nàn: “Đồ ăn đặt hàng rốt cuộc cũng tới, tôi đói sắp chết rồi.”

Mở cửa ra, bên ngoài là một người phụ nữ trung niên. Bà ấy đứng thẳng tắp, búi tóc thanh lịch, mặc một chiếc áo khoác màu sáng được cắt may vừa vặn, trên tay còn xách vài chiếc túi.

Trịnh Hảo không khỏi thán phục, đúng là khu chung cư cao cấp, quản lý bất động sản ăn mặc như vừa từ Tuần lễ Thời trang Paris trở về.

“Cảm ơn cô đã vất vả.” Trịnh Hảo mỉm cười với bà ấy, tiến tới để lấy túi.

Song, người phụ nữ lại không buông tay.

Trịnh Hảo sững người, ngước mắt nhìn bà ấy rồi nói với vẻ nghi hoặc: “Đây không phải là dành cho tôi sao?”

“Cô là ai?” Người phụ nữ nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi là…” Trịnh Hảo nhanh chóng phản ứng lại, buông tay đứng thẳng người, nhìn thẳng vào người phụ nữ: “Thực ra là, anh Hàn bị bệnh, không tiện xuống giường.”

Người phụ nữ nhướn mày, lộ vẻ nghi ngờ: “Bị bệnh?”

“Vâng.” Trịnh Hảo không giải thích nhiều, đưa tay lấy túi: “Chỉ cần đưa đồ cho tôi là được.”

Người phụ nữ siết chặt tay, nói một cách sắc bén: “Cô vẫn chưa nói cô là ai.”

Trịnh Hảo cảm thấy hơi đau đầu.

Quản lý gì mà khó chơi thế, còn khó hơn cả mẹ ruột.

Hai người đều không chịu buông tay.

Trong lúc giằng co, bỗng nhiên trong nhà vang lên một giọng nói: “Mẹ—”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com