Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 45:





Vừa rồi còn khá cứng rắn, nhưng khi nghe thấy tiếng “mẹ”, Trịnh Hảo lập tức sợ hãi rụt cổ lại, lưng dán vào tường đứng thẳng như một chú chim cút ngoan ngoãn.  

“Ờ, cái đó…” Cô cười gượng, nói lắp: “Chào dì, tôi là, là ng…”  

Mẹ Hàn mặt lạnh liếc xéo cô, rồi thẳng tiến vào cửa, giày cao gót phát ra tiếng “cộp cộp”.  

Trịnh Hảo thở phào nhẹ nhõm, vừa định đóng cửa thì bỗng nghe thấy tiếng “ting” từ thang máy.  

Ngay sau đó, một người đàn ông đang khoan thai xuất hiện.

Nhìn kỹ lại, là cậu nhân viên khu nhà đã ba lần giao đồ cho họ vào lần trước. Cậu ta xách theo hai túi lớn, vừa thở hổn hển vừa xin lỗi: “Xin lỗi, Hàn phu nhân, vừa rồi tôi đi lấy đồ ăn cho anh Hàn ở chỗ bảo vệ, sao bà lại tự lên đây?”

Mẹ Hàn quay lại nhìn cậu ta, bà ấy không nói gì, lại chuyển ánh mắt về phía Trịnh Hảo.

Trịnh Hảo ngẩn người hai giây mới phản ứng lại, cô vội vàng nhận lấy đồ ăn từ tay cậu nhân viên, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.

Trong phòng bỗng nhiên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc từng bước một, không nhanh không chậm như thể đang dẫm lên thái dương của Trịnh Hảo.

Không hiểu vì sao Trịnh Hảo lại cảm thấy căng thẳng, đôi chân như bị đóng đinh ở cửa ra vào, nhất thời không biết nên di chuyển đi đâu.

Hàn Triệt vẫn ngồi trên ghế nằm, thấy mẹ mình thì chỉ hơi nhổm người dậy, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”  

Mẹ Hàn đặt vài hộp quà trên bàn trà, khoanh tay đứng trước mặt Hàn Triệt, ánh nhìn có phần trịch thượng.  

“Con đi chạy marathon còn lên cả tin tức, Hàn Thanh nói đã thấy con trên tivi.”  

Hàn Triệt tựa lưng vào ghế, tay gác sau đầu, tỏ ra uể oải: “Chỉ vì chuyện này thôi à?”  

Anh chỉ xuất hiện trong tin tức một giây. Kết quả là suốt buổi sáng, ít nhất hai mươi người bao gồm đồng nghiệp, bạn học, người thân đã nhắn tin hỏi về chuyện này, anh đều không để tâm, chuẩn bị tối về sẽ trả lời một lượt.  

“Bị thương rồi à?” Mẹ Hàn chú ý đến vài vết thương trên trán anh, nhíu mày.  

“Con không sao, chỉ là do vận động quá nhiều, cơ bắp bị đau, nằm một chút là sẽ ổn thôi.”  

Khuôn mặt mẹ Hàn có phần dịu lại. Bà đi vòng qua bàn trà, ngồi xuống ghế sofa, chỉ về phía cửa ra vào.  

“Người này là…”  

Hàn Triệt vừa định mở miệng, thì Trịnh Hảo đã nhanh chân hơn: “À dạ, tôi là… tôi là nhân viên chăm sóc, ông chủ Hàn gọi tôi đến chăm sóc cho anh ấy.”  

Diễn xuất vụng về, giọng điệu gượng gạo cứng ngắc…  

Hàn Triệt cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên rồi nhanh chóng thu lại.

Có lẽ vì trang phục của Trịnh Hảo quá bình thường, lại trải qua cả buổi sáng mệt mỏi, nên dù là nhân viên chăm sóc, người làm theo giờ hay cô giúp việc nấu ăn, dường như đều có thể chấp nhận được.

Mẹ Hàn không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy không hài lòng với thứ trong tay cô: “Đây là món cô gọi, công ty của cô cho phép cô gọi đồ ăn ngoài ở nhà chủ sao?”

“À cái này…” Trịnh Hảo nhất thời ngẩn ra, chưa nghĩ ra cách biện minh thì đã được Hàn Triệt tiếp lời: “Đây là món con gọi, con vừa về, chưa ăn trưa.”

Mẹ Hàn lại nhíu mày.

“Gọi món gì, cho tôi xem.” 

Trịnh Hảo ngập ngừng bước tới, đặt túi đồ ăn lên bàn trà, từ từ mở ra.

Bàn trà đầy ắp, mẹ Hàn lại chỉ huy cô làm việc: “Đem những thứ tôi mang đến để vào tủ lạnh. Bên trong có một hộp Phật nhảy tường[60], lấy ra hâm nóng lên.” 

[60]Phật nhảy tường còn gọi là Phúc Thọ Toàn, là một món ăn đặc sản của thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến. Tương truyền, món ăn này được chế biến vào thời kỳ Đạo Quang của triều đại nhà Thanh bởi ông chủ nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Trịnh Xuân Phát. Theo ông Phí Hiếu Thông ghi chép, người phát minh ra món này là một người ăn xin. Phật nhảy tường thường được chọn từ các nguyên liệu như bào ngư, hải sâm, môi cá nhám, nấm đông cô, gân giò, nấm hoa, mực, ngọc nhĩ, trứng cút, v.v., được kết hợp lại với nhau, thêm nước dùng và rượu Phúc Kiến lâu năm, sau đó hầm lửa nhỏ cho đến khi hoàn thành. Món ăn sau khi chế biến xong có độ mềm mại, ẩm mượt, hương vị đậm đà, vừa béo ngậy nhưng không ngán, hương vị phong phú.Trịnh Hảo như được ân xá, vội vàng cầm lấy túi lớn túi nhỏ, nhanh chóng lẩn vào bếp.  

Đáng sợ quá.  

Không thể nói rõ lý do, cô luôn cảm thấy… áp lực từ người phụ nữ này thật mạnh, giống hệt như cô giáo chủ nhiệm mà cô sợ nhất thời học sinh.  

Mẹ Hàn lần lượt lấy ra mì Ý, gà rán, pizza và hai lon coca từ túi giao hàng.  

Bà nhíu mày ngày càng chặt, sắc mặt u ám như sắp nổi bão.  

“Con chỉ ăn những thứ này thôi sao?” Bà chất vấn Hàn Triệt: “Một lon coca chứa bao nhiêu lượng đường con có biết không?”  

Hàn Triệt hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Hôm nay con tiêu tốn quá nhiều sức lực, cần bổ sung năng lượng.”  

“Vậy càng phải ăn những thứ có dinh dưỡng.” Mẹ Hàn cho hộp cơm vào lại túi, rồi lấy hai tờ giấy ăn, khó chịu lau tay.  

Hàn Triệt nhất thời không nói được gì, liếc nhìn ra ban công.  

Xa xa, có vài con chim nước trắng đang vươn cánh, bay lượn trên mặt sông.  

Im lặng một lúc, mẹ Hàn lại lên tiếng: “Đang yên đang lành mà công ty của con lại yêu cầu đi chạy marathon.”

Hàn Triệt lạnh lùng cười nhạt: “Công ty nào lại rách việc đến mức ấy. Đấy là tự con muốn thi chạy thôi.”

“Chạy như vậy có ích gì?”

Hàn Triệt bỗng chốc khó chịu, âm lượng đột ngột tăng cao: “Chẳng có ích gì! Chỉ là chạy cho vui thôi, không được sao?”

Mẹ Hàn không hài lòng: “Con sắp ba mươi rồi, còn chơi bời như vậy, cẩn thận không thì sẽ mất đi chí hướng.”

Hàn Triệt mím chặt môi, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Như thể có thứ gì đó đè nén trong lồ ng ngực, anh càng muốn vùng vẫy, lại càng bị đè chặt hơn.

Cả hai đều im lặng, bầu không khí gần như ngột ngạt.

Ngay lúc đó, Trịnh Hảo chậm rãi đi tới, hai tay bưng một nồi Phật nhảy tường, cẩn thận đặt lên bàn trà.  

Mẹ Hàn mở nắp, một mùi thơm nồng nàn xộc vào mũi.  

“Con không muốn ăn.” Hàn Triệt quay đầu, từ chối nhận lấy thìa canh từ tay mẹ Hàn.  

Trịnh Hảo lặng lẽ nuốt nước bọt, bụng không nghe lời kêu lên hai tiếng.  

Khổ thế không biết, người thì ăn không hết kẻ thì lần chẳng ra, không ăn thì để tôi ăn nhé.  

Mẹ Hàn đậy nắp lại, giọng điệu châm biếm: “Ăn đồ ăn nhanh thì thấy ngon miệng?”

Bà bật dậy, nhấc lấy đống đồ ăn ngoài vừa giao đến trên bàn trà, sau đó ném tất cả vào thùng rác ở cửa.

Trịnh Hảo hít một hơi lạnh, trong lòng chửi thầm một câu.

Lãng phí thực phẩm là không thể chấp nhận!

Đặc biệt là trước mặt người đang đói đến mức bụng dán vào lưng như cô, ném đi đồ ăn mà cô đã vất vả chờ đợi, thật sự không thể tha thứ!

Trịnh Hảo trộm nhìn Hàn Triệt. Từ góc độ này, chỉ có thể thấy được sườn mặt của anh, đường viền hàm căng cứng, môi bị cắn đến không còn màu sắc.

Cô lặng lẽ thở dài.

Anh ấy cũng khổ. Vẫn nên nhẫn nhịn, đừng xung đột chính diện với mẹ mình.

Nói gì thì nói, có một người mẹ như vậy, bảo sao anh ấy lại bị trầm cảm.

Trịnh Hảo càng thêm đồng cảm với anh.

Cô vừa định mang món Phật nhảy tường trở lại bếp, thì nghe thấy mẹ Hàn ra lệnh: “Để ở đây đi, đói thì nó tự khắc sẽ ăn.”

“Mẹ!” Hàn Triệt quay đầu lại, nhìn mẹ Hàn bằng ánh mắt lạnh giá: “Khám bệnh xong thì nên đi rồi, con mệt, cần nghỉ ngơi.”

“Gấp gáp gì, ta còn có việc muốn hỏi con.” Mẹ Hàn nán lại, cố tình liếc Trịnh Hảo.

Trịnh Hảo không phải vô ích khi xem nhiều phim cung đấu, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ngay.

Cô vội vàng đứng dậy, lùi về bếp, trốn sau cánh cửa rồi thở dài một hơi.  

Nhưng đây dù sao cũng không phải thâm cung đại viện, tiếng đối thoại của mẹ con họ vẫn rõ ràng lọt vào tai Trịnh Hảo:  

“Nghe Giai Giai nói, con đã có bạn gái, còn là một bà mẹ đơn thân.”  

Trịnh Hảo mở to mắt. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Whaaaat? Gã này đã có bạn gái còn dẫn theo cả con, mà Giai Giai là ai vậy?  

Ôi, đời sống riêng tư thật hỗn loạn, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.  

Trịnh Hảo tức giận nghiến răng, đầy phẫn nộ.

Giọng của Hàn Triệt khá trầm, nghe không rõ ràng. Trịnh Hảo vừa thò nửa cái đầu ra ngoài, lại nghe thấy mẹ Hàn nói: “Nếu không phải là Giai Giai gặp con ở đám cưới, thì ta vẫn hồ đồ chả hay chả biết gì. Hàn Triệt, rốt cuộc con đang nghĩ gì mà lại chọn một người có con?”  

Đám cưới là cái hôm tuần trước phải không?  

Trịnh Hảo bỗng nhận ra—  

Ủa, người mẹ đơn thân này, không phải là mình chứ?  

Cô vỗ ngực, thở phào một hơi. May quá, chỉ là một phen hoảng hốt.  

Không biết Hàn Triệt đã nói gì, giọng của mẹ Hàn lập tức cao lên quãng tám: “Mẹ không đồng ý! Con lập tức cắt đứt với người phụ nữ này, nếu không sau này đừng gọi ta là mẹ! Ta không thể gánh cái mặt này ra ngoài!”  

Trịnh Hảo sợ hãi lại rụt vào bếp.  

Cô giả vờ rửa rau, cắt rau, mở máy hút mùi, cố gắng tạo ra tiếng động lớn hơn, nhưng tiếng cãi vã trong phòng khách ngày càng dữ dội, không cách nào che lấp được.

Trịnh Hảo đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vòi nước, một lúc lâu không tỉnh táo. Không thể nói rõ cảm xúc của mình, chua xót, thất vọng, u sầu… trăm mối ngổn ngang, phức tạp khó hiểu.

Dù cô không phải là mẹ đơn thân, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của mẹ Hàn, có lẽ cũng không coi trọng cô.

Đừng nói đến người yêu, e rằng ngay cả bạn bè bình thường cũng không được phép.

Đang mơ màng suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh.

Cô dũng cảm thò đầu ra nhìn, trong phòng khách chỉ còn lại Hàn Triệt, mẹ Hàn cuối cùng đã bỏ về.

Trịnh Hảo rốt cuộc cũng được giải thoát.

Phản ứng đầu tiên của cô là chạy đến cửa ra vào, nhìn vào thùng rác, may mắn thay, mẹ Hàn không có thói quen mang rác đi theo.

Cô vội vàng nhấc túi đồ ăn nhanh, phủi bụi trên đó, rồi đặt lại lên bàn trà.

“Nhanh lên, tôi đói chết mất.” Trịnh Hảo ngồi khoanh chân trên thảm, sắp xếp từng hộp cơm. Cô mở ra, cầm một miếng pizza nhét vào miệng, nhai vài cái đã nuốt xong.

“Khà, thỏa mãn quá.”

Nửa ngày không nghe thấy động tĩnh của Hàn Triệt, Trịnh Hảo nghi hoặc quay đầu nhìn, nhưng phát hiện anh vẫn nghiêng đầu, ngây người nhìn ra ban công, không biết đang nhìn gì.

“Ê ê—” Trịnh Hảo vỗ vào đầu gối Hàn Triệt: “Anh muốn ăn món nào? Pizza hay là phật nhảy tường?”

Hàn Triệt lúc này mới quay lại, giọng nói hơi khàn: “Tùy thôi.”

Trịnh Hảo ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Ê, tôi có thể nếm một miếng không?”

Hàn Triệt sửng sốt: “Cái gì?”

“Phật nhảy tường á, tôi vẫn chưa ăn bao giờ.” Trịnh Hảo mở nắp, hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Thơm quá, còn nóng hổi, chắc chắn rất ngon.”

Hàn Triệt cụp mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười.

“Cô ăn đi.” Anh cầm thìa đưa cho cô: “Tôi không thích ăn món này.”

“Hử? Vậy thì anh ăn gì?”

Hàn Triệt mở lon coca, ngửa đầu uống vài ngụm lớn, rồi cầm một miếng gà rán. Anh cười đáp: “Tôi chỉ thích ăn đồ ăn nhanh.”

Trịnh Hảo lúc này mới yên tâm. Cô với tâm trạng như đi hành hương, múc một muỗng canh, đưa lên môi từ từ nếm thử.

Ừm, nước canh đậm đà mà không ngấy, tươi ngon mà không tanh, vào miệng thơm phức, hậu vị kéo dài.

Lại múc một muỗng sò điệp, nhấm nháp trên đầu lưỡi, thịt mềm mịn ngon miệng, khiến người ta không thể ngừng lại.

Trịnh Hảo ăn ngon lành, vừa ngước lên thì thấy Hàn Triệt đang ăn pizza, không khỏi cảm thấy áy náy.

“Thực ra mẹ anh cũng rất quan t@m đến anh, bà ấy mang đến toàn là đồ tốt, như mỡ ếch tuyết[61], nấm truffle đen, sâm Mỹ, còn có một cây chân giò Tây Ban Nha hun khói siêu to khổng lồ.” Trịnh Hảo nuốt nước bọt: “Chút nữa tôi sẽ nghiên cứu xem làm sao cho ngon.”

[61]Mỡ ếch tuyết hay còn có tên gọi Hasma (harsmar, hashima) là một món tráng miệng phổ biến của Trung Quốc và Trung Á, được làm từ mô mỡ khô tìm thấy gần ống dẫn trứng của ếch, thường là họ ếch cỏ châu Á (Rana chensinensis). Do có vẻ ngoài màu trắng, hasma thường được gọi là "mỡ ếch tuyết". Hasma tương đối đắt tiền, vì vậy nó chỉ dành cho những dịp đặc biệt và trong các nhà hàng cao cấp.Hàn Triệt khẽ hừ một tiếng: “Vứt hết đi.”

“Hả?” Trịnh Hảo giật mình.

Hàn Triệt nói hết sức bình thản: “Tôi không cần những thứ đó.”

Trịnh Hảo lo lắng: “Nhưng cũng không thể lãng phí như vậy. Anh không cần, có thể…” Cô nuốt nước bọt.

Hàn Triệt nhìn qua đã thấu hiểu tâm tư của cô: “Cô muốn chúng?”  

Trịnh Hảo ngại ngùng gật đầu.  

“Cứ lấy đi. Trong tủ bếp còn nhiều lắm, đều là bà ấy mang đến. Cô chú ý xem hạn sử dụng, nếu thích thì cứ mang hết đi.”  

“Vậy thì ngại quá…” Đối mặt với của cải từ trên trời rơi xuống, Trịnh Hảo lại trở nên ngại ngùng, “Thực ra mẹ anh đối xử khá tốt với anh đấy chứ, chỉ là… nói chuyện có chút khó nghe. Ôi, cha mẹ đều như vậy, miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng dạ lại như đậu hũ.”  

Hàn Triệt hạ mắt, trong ánh mắt hiện lên một mảng u ám.  

“Tôi hiểu bà ấy hơn cô.” Anh khẽ nhếch môi, nụ cười mang chút đắng cay: “Bà ấy là người rất thực dụng, cho rằng làm việc gì cũng phải có mục đích hoặc lợi ích. Chẳng hạn như vừa rồi,” Anh chuyển ánh nhìn về phía cây xanh trên bàn trà, “Bà ấy thấy cây chanh này, hỏi tôi tại sao lại nuôi loại hoa này, không đẹp, cũng không có ích gì, chi bằng nuôi lan, có thể tu dưỡng bản thân. Bà ấy còn nói nhà có hai cây lan ngọc, năm mươi nghìn tệ một cây, ngày mai sẽ gửi cho tôi một chậu.”

“À cái này…” Trịnh Hảo nhất thời không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ đành tìm chuyện để nói: “Lan cũng đẹp mà, nếu anh thích——”

“Chủ yếu là tôi không thích.” Hàn Triệt cắt ngang lời cô” “Tôi hỏi bà ấy, tại sao trồng lan lại có thể tu dưỡng bản thân, chỉ là một loại cây thôi mà, có liên quan gì đến phẩm chất của con người, trồng cây xanh nhất định phải đạt được mục đích gì sao, tôi không thể chỉ vì thích mà làm một việc gì đó sao?”

“Đúng vậy.” Trịnh Hảo không nhịn được vỗ tay: “Nói hay lắm.”  

“Thế rồi bà ấy đã nổi giận.” Hàn Triệt cười khổ: “Lại là những lời lẽ cũ rích, trước đây tôi thường nhịn… Hôm nay, có lẽ vì tâm trạng không tốt, nên đã cãi nhau với bà ấy một trận.”  

Trịnh Hảo cũng không rõ tại sao, nhìn nụ cười của anh, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.  

Cô ngồi xuống ghế sofa, thử thăm dò đưa tay ra xoa tóc anh.  

Tóc vẫn chưa khô hẳn, để lại những vết ẩm ướt trong lòng bàn tay cô, rồi từ từ bay hơi hết.  

Cô nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, cãi nhau là chuyện bình thường mà, tôi với mẹ tôi cứ ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Bây giờ họ đã chuyển ra ngoại ô, tôi muốn cãi nhau cũng không tìm được ai.”  

“Thật sao?” Hàn Triệt cười nhạt: “Bầu không khí trong nhà cô chắc chắn rất tốt, mới nuôi dưỡng ra được đứa trẻ có tính cách như cô.”  

Trịnh Hảo cười hì hì: “Cũng tạm thôi, bố mẹ tôi đều rất đáng yêu, lần sau tôi sẽ dẫn anh đi gặp họ.”  

Hàn Triệt hơi ngạc nhiên.

Hôm nay gặp mặt hoàn toàn là một sự tình cờ, nhưng ý nghĩa của việc đến thăm nhà thì hoàn toàn khác.

“Chuyện này… có phải hơi nhanh quá?”

Trịnh Hảo không để tâm: “Nhanh cái gì chứ, dẫn bạn về nhà chơi, có gì là không bình thường đâu, Đồng Mộng và Tiểu Vũ cũng đã từng đến nhà tôi, còn ở lại vài ngày nữa mà.”

Hàn Triệt do dự mãi, cuối cùng khó khăn đưa ra quyết định: “Được.”

Ăn trưa xong đã gần ba giờ. Hàn Triệt nằm trên ghế dài ngủ một giấc. Lhi mở mắt lần nữa, bên ngoài trời đã tối sẫm, bóng tối bao trùm phòng khách.

Trong chốc lát, nỗi cô đơn ập đến như sóng.

“Trịnh Hảo?” Anh thử gọi một tiếng.

Từ bếp truyền đến một giọng nữ: “Ơi! Anh tỉnh rồi à?”

Cửa bếp mở ra kêu “rầm”, Trịnh Hảo bưng một bát canh lớn, đi từng bước dè dặt.

Cô hỏi Hàn Triệt: “Muốn ăn ở bàn ăn hay bàn trà?”

Hàn Triệt nhìn gương mặt rạng rỡ nụ cười của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô vẫn ở đây, thật tốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com