Khi màn đêm càng lúc càng tối, Hàn Triệt dựa vào ban công nhìn qua sông Dương Tử. Đã mười hai giờ hơn, ánh đèn rực rỡ hai bên bờ sông đã tắt từ lâu, chỉ còn lại màn đêm đen tối bao trùm dòng sông tĩnh mịch.
Ly rượu trong tay đã cạn. Anh lại mở điện thoại, nhìn cuộc trò chuyện của mình với Trịnh Hảo vẫn dừng lại ở ba giờ trước——
Trịnh Mặt Tròn: 9h sáng mai, không gặp không về.
Tin nhắn còn đính kèm một định vị, đó là một quán mì nằm trên đường Ma Tước trong khu phố cổ, cách nhà anh không xa.
Hàn Triệt có phần bất ngờ khi nhận được tin nhắn, hình như cô muốn mời anh đi ăn sáng.
Anh trả lời: Ngày mai có kế hoạch gì?
Người ở đầu bên kia tỏ vẻ thần bí: Đừng hỏi những gì không nên hỏi.
Một lúc sau, người kia lại bồi thêm một câu: Đảm bảo anh sẽ vui quên trời đất!
Hàn Triệt không khỏi bật cười, khuôn mặt của cô lại hiện lên trong trí nhớ.
Ngay cả anh cũng thấy lạ. Anh không phải là người có trí nhớ siêu đỉnh. Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp đủ loại người và nhìn thấy đủ loại khuôn mặt, hầu hết đều đã trở nên mờ nhạt dưới sự bào mòn của thời gian.
Chỉ có khuôn mặt này là anh không thể quên kể từ sau lần gặp đầu tiên trong ngôi nhà ma, nó như in sâu vào tâm trí, và vẫn còn rõ ràng cho đến ngày nay.
Rõ ràng cô gái này có khuôn mặt trẻ con, nhưng lại ra vẻ hung dữ, nhe răng trợn mắt rồi chau mày, kết quả lại dùng quá nhiều sức.
Cảm giác không ổn chút nào, khiến người ta thoát vai trong phút chốc.
Vừa cười, trong lòng Hàn Triệt có một cảm giác kỳ lạ – Đã lâu rồi anh không cảm nhận được sự vui sướng này từ đáy lòng.
Cười không khó nhưng vui mới khó.
*
Hàn Triệt luôn đi ngủ muộn, dậy sớm. Trời vừa tờ mờ sáng, anh đã thay trang bị rồi đến phòng tập thể dục công cộng, gần tám giờ mới về nhà, sau đó tắm qua rồi thay quần áo ra ngoài.
Vào buổi sáng, hai bên đường Ma Tước tràn ngập các quầy hàng, khiến người dân ra vào khó khăn chứ đừng nói đến ô tô.
Hàn Triệt đỗ xe bên đường, đi theo chỉ dẫn trên điện thoại di động, chen lấn qua đám đông người mua đồ ăn sáng.
Đúng chín giờ, cuối cùng anh cũng đến nơi — quán mì khô nóng[14] của lão Hồ.
[14]Mì khô nóng là một trong những món ăn vặt nổi tiếng nhất ở Vũ Hán.Trước cửa có một cái vạc đang bốc khói, một ông già tinh thần quắc thước hét lớn. Ông lấy mì, trụng sơ rồi vớt ra, bà lão bên cạnh nhanh chóng thêm gia vị vào tô. Cả hai phối hợp rất ăn ý và hoàn thành một tô mì trong vòng chưa đầy nửa phút.
Hàn Triệt nhìn vào bên trong, cửa hàng nhỏ chỉ có khoảng 20m2, bên trong bày rải rác mấy bộ bàn ghế, hiện tại đã được thực khách chiếm giữ hết.
Anh nhanh chóng nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Hảo.
Hàn Triệt bấm điện thoại gọi cô: “Tôi đến rồi, cô ở đâu?”
Giọng nói của Trịnh Hảo sang sảng: “Okie!”
Cuộc gọi vừa kết thúc, một tiếng “cạch” vang lên, cửa sổ trên lầu bị đẩy ra hai bên, Trịnh Hảo thò đầu ra ngoài, chào hỏi kèm theo nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng, ông chủ Hàn!”
Hàn Triệt lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên, chợt hiểu tại sao mình chưa bao giờ quên khuôn mặt này.
Bởi vì rất sống động.
Biểu cảm của cô rất có sức cuốn hút. Khi cười, đôi mắt cong lên, thịt trên má chồng lên hai bên, lộ ra một hàng răng trắng. Toàn bộ khuôn mặt tràn ngập không khí lễ hội, giống như bé Phúc trong bức tranh ngày Tết.
Hàn Triệt không khỏi bật cười.
Trịnh Hảo vẫy tay với anh: “Tôi ra ngay!”
Ngay sau đó, có thêm hai cô gái thò đầu ra ngoài bệ cửa sổ, kẹp giữa họ còn có một… con chó?
Dựa vào hàm răng to và vẻ mặt hớn hở, chắc hẳn đó là đồng chí Trịnh Đại Tiền trong lời đồn, nghe danh đã lâu.
Trịnh Hảo lao xuống lầu như một cơn gió và xuất hiện trước mặt Hàn Triệt trong chưa đầy mười giây, cô mỉm cười nói chào buổi sáng.
“Cô sống ở đây à?” Hàn Triệt chỉ lên lầu hỏi.
“Đúng vậy, anh có muốn lên ngồi không?”
“Không cần.” Hàn Triệt nhìn chung quanh, nét mặt có phần nhăn nhó.
Mặc dù họ ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau mười km nhưng môi trường ở đây khác xa với nơi anh sống. Anh không quen với bầu không khí phố xá chợ búa như thế này.
“Không còn sớm nữa nhỉ? Để tôi đãi anh.” Trịnh Hảo không hề nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Hàn Triệt, cô vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Quán này tuy nhỏ nhưng đã hai lần lọt top 10 quán mì khô nóng Giang Thành đấy, không tin anh thử xem?”
Anh chưa kịp từ chối, cô đã hét lên với người đàn ông ở cửa: “Lão Hồ ơi, cho con hai bát mì! Thêm trứng kho và thịt khô vào!”
“Có ngay!” Lão Hồ nhanh nhẹn cầm hai nắm mì rồi ném vào nồi nước đang sôi sùng sục.
Bác gái đứng bên mỉm cười hỏi Trịnh Hảo: “Cái tí à, đây là bạn trai của con à? Trông khỏe mạnh rắn rỏi nhể!” (Lynn: trong raw thì đoạn này tác giả để nhân vật nói chuyện bằng phương ngữ nên mình cũng sẽ điều chỉnh xíu về cách phát âm cho nó đúng với bản gốc nhé)
Hàn Triệt cười ngượng ngùng, anh đang định giải thích thì đã bị giọng nói oang oang của Trịnh Hảo lấn át: “Dì Vương, dì đừng có ghép nhầm uyên ương. Đây là khách hàng lớn của con, ông chủ Hàn đó! Cho anh ấy nhiều sốt mè vào chứ ạ, úi chời kẹo quá trời kẹo gòi, ấy kìa ấy kìa!”
“Chu choa, hóa ra là ông chủ, chả trách lại bô zai như vậy.” Bác gái đưa mì cho Hàn Triệt, nhân tiện nhìn anh từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy từ ái.
Trịnh Hảo ghé sát vào tai Hàn Triệt thì thầm: “Dì ấy khen anh đẹp trai đấy.”
“Tôi nghe hiểu mà.” Hàn Triệt có vẻ hơi xấu hổ: “Tôi là người Giang Thành, chỉ là gia đình rất ít khi nói phương ngữ thôi.”
Hai người đã lấy được mì, Hàn Triệt đang định bước vào cửa hàng thì bị Trịnh Hảo gọi lại “Ê ê!”.
“Trong tiệm oi bức lắm, lại ít chỗ ngồi, đừng chen vào đó nữa.”
“Thế thì ăn ở đâu?”
“Đứng đây ăn.” Trịnh Hảo một tay cầm bát mì, một tay dùng đũa đảo qua đảo lại, sau đó gắp một vốc lớn, nhét hết vào miệng rồi nhai: “Không phải mì nước, nên ăn hai, ba miếng là xong.”
Hàn Triệt nhìn những hạt vừng dính quanh khóe miệng cô, nhất thời không nói nên lời.
“Tôi không quen ăn kiểu đấy.”
“… Anh đúng là người Giang Thành pha kè.” Trịnh Hảo bất lực nhìn quanh, lối vào cửa hàng có vài chiếc ghế nhựa màu đỏ tươi.
Cô dùng chân móc một chiếc, ra hiệu cho Hàn Triệt: “Đây anh ngồi xuống ăn đi.”
Hàn Triệt đang định ngồi xuống thì thoáng chốc dừng lại, trên ghế có một vết dầu đỏ, cũng may là anh tinh mắt, nếu không chiếc quần anh mặc hôm nay xong rồi.
“Cái đồ ngốc này.” Trịnh Hảo cười khẩy, đá chiếc ghế thấp từ bên cạnh ra: “Chiếc ghế cao dùng làm bàn, chiếc ghế thấp mới dùng để ngồi.”
Hàn Triệt chần chừ, không nhúc nhích nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều ngồi như vậy, giống như trẻ mẫu giáo ngồi thành hàng.
Anh không còn cách nào khác đành phải bưng mì từ từ ngồi xổm xuống, nửa mông tựa lên chiếc ghế thấp, đôi chân dài cong lại một cách lúng túng, khiến chiếc quần bị kéo căng.
Trịnh Hảo đứng trước cửa, một chân tì lên chiếc xô úp ngược, vùi đầu ăn xong mì như gió cuốn mây tan, sau đó vò nát chiếc bát giấy thành một quả bóng rồi ném vào thùng rác trong góc.
“Muốn ăn gì nữa không?” Cô vừa lau miệng vừa hỏi Hàn Triệt.
“… Đủ rồi.” Hàn Triệt khó khăn nuốt món mì phủ sốt mè, còn phải cẩn thận để nước sốt không bắn vào quần áo.
Cuối cùng cũng ăn xong, Trịnh Hảo đưa anh ra ngoài, dọc đường không ngừng đề cử:
“Mì bò ở quán này ngon lắm, lần sau tôi sẽ dẫn anh đến đây.”
“Cái bánh hoa mai của tiệm đó siêu nổi tiếng, lần nào tôi cũng phải đợi nửa tiếng. Hôm nay thời gian gấp rút, có rất nhiều nhiệm vụ quan trọng phải làm nên không ăn nữa.”
“Anh có muốn mua hai túi sữa đậu nành không? Sữa đậu nành trong cửa hàng này được xay bằng đồ tươi, chứ không phải bột pha sẵn.”
“Chờ một chút, tôi đi mua mấy xiên bánh quẩy bọc gạo nếp.”
Hàn Triệt kinh hãi: “Chẳng phải cô vừa mới ăn xong còn gì.”
“Vừa rồi là bữa chính, đây là bữa phụ.” Trịnh Hảo nói rất hùng hồn và đầy lý lẽ: “Nếu không ăn hết được thì có thể giữ lại để ăn trưa.”
Hàn Triệt cảm thấy hơi nhức đầu.
Không nói có nghĩa là bằng lòng, Trịnh Hảo vui vẻ chạy đi. Khi trở về, hai tay cô xách một đống đồ, trên mặt tràn ngập niềm vui gặt hái.
Cuối cùng cũng đi đến cuối phố, Hàn Triệt sải bước tới chỗ chiếc ô tô đỗ bên đường và mở cửa.
Trịnh Hảo dừng lại, ngạc nhiên nói: “Anh muốn lái xe tới đó à?”
“Không thì sao?”
“Đi tàu điện ngầm! Lái xe cho tắc đường à!”
Hàn Triệt phản đối: “Tôi không quen đi tàu điện ngầm.”
Sau khi vào đại học, anh đã thi bằng lái xe và mua một chiếc ô tô. Ngay cả những năm du học, anh cũng có một chiếc ô tô cũ để đi lại nên hiếm khi sử dụng phương tiện công cộng.
Trịnh Hảo bĩu môi, bất đắc dĩ lên xe, bật định vị trên điện thoại rồi lại than ngắn thở dài.
“Anh nhìn đường đi này xem, đỏ lè đỏ lẹt hết cả lên nè!”
Hàn Triệt liếc mắt nhìn điện thoại, lại kinh hãi: “Cô muốn đi công viên hoa anh đào!”
“Nếu không thì? Chẳng lẽ là vào Đại học A?”
Tháng 4 là mùa hoa anh đào nở rộ. Hai địa điểm ngắm hoa anh đào nổi tiếng nhất ở Giang Thành là Đại học A hàng trăm năm tuổi và công viên hoa anh đào tọa lạc giữa Đông Hồ.
Hôm nay là cuối tuần, lại trúng ngày trời nắng to. Không cần phải suy nghĩ, hai nơi này chắc chắn rất đông người.
Hàn Triệt dùng sức xoa lông mày, thở dài: “Cô không thể đổi địa điểm khác sao? Tôi không thích những chốn đông người.”
“Ông chủ Hàn.” Trịnh Hảo nhìn vào mắt anh, nói một cách trịnh trọng: “Dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm của mình, tôi tổng kết ra một đạo lý – chỗ tốt ắt có nhiều người.”
Ngày nay tin tức phát triển, chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon thì sẽ sớm được một truyền mười mười truyền trăm. Mọi người không ngốc, ai mà chả muốn những điều và những nơi tốt đẹp.
“Nhưng… ngắm hoa anh đào, tôi thực sự nhìn đến ngán rồi.” Hàn Triệt chỉ nghĩ đến đám đông khổng lồ là đã thấy đau đầu.
“Ai nói chúng ta đi ngắm hoa?” Trịnh Hảo cười nhếch mép, đôi mắt lấp lánh, “Chúng ta tới đây để xem trò vui.”
*
Mọi ngả đường đều ùn tắc giao thông khiến người dân bức xúc, bất lực.
Hàn Triệt giết thời gian bằng cách nghe chuyên mục Kinh tế Tài chính trên radio, còn Trịnh Hảo làm dịu cơn cáu kỉnh bằng cách ăn uống.
Sau khi ăn các món như bánh quẩy bọc nếp, tổ yến, bánh gạo, cô bắt đầu chuyển sang cổ vịt kho, ngó sen kho, chân gà kho…
Hàn Triệt rốt cuộc không kìm được nữa, lợi dụng đèn đỏ phía trước, anh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Trịnh Hảo.
“Tôi nói chứ, liệu cô có thể——”
Vừa bắt đầu đã phải dừng lại.
Người nào đó đang ngủ say, tựa đầu vào ghế, môi vẫn khẽ mấp máy, như đang tiếp tục thưởng thức món ăn trong giấc mơ.
Cái cô này thật là…
Hàn Triệt lườm cô, giận mà không thể phát, cuối cùng đành phải im lặng thở dài, đưa tay tắt dàn âm thanh trên ô tô.
Xe tiếp tục đi với tốc độ nhanh, chân ga, phanh, chân ga, phanh…
Hàn Triệt đã hoàn toàn chết lặng.
Người bên cạnh trái lại đã khá hơn sau một giấc ngủ sâu, ngơ ngác mở mắt ra, duỗi người ngáp một cái rồi hỏi: “Đi tới đâu rồi?”
Hàn Triệt không nói gì, nâng cằm ra hiệu cho cô tự xem điều hướng.
Trịnh Hảo ghé sát vào màn hình, cô mở to mắt: “Giờ mới đến thôn Tiểu Lý?”
Sau đó cô lại nhìn vào thời gian: “Đã lái xe được hơn một tiếng rồi?! … Chòi má tôi lạy luôn á.”
Cô liếc nhìn Hàn Triệt, thở ra một hơi nặng nề bằng lỗ mũi.
Ai bảo anh lái xe! Đáng đời!
Giao thông vận tải của Giang Thành sẽ trừng phạt những ai không thích đi tàu điện ngầm.
Hàn Triệt cũng tức giận trừng mắt nhìn cô.
Ai bảo cô đòi đi công viên hoa anh đào! Đáng đời!
Những danh lam thắng cảnh ở Giang Thành sẽ dạy cho những ai thích tham gia trò vui một bài học.
Trước mắt là một hàng dài đuôi xe không thấy điểm dừng, Trịnh Hảo đờ đẫn, ngã ngửa ra ghế, thở dài một hơi.
“Quên đi, để tôi ngủ thêm giấc nữa.”
“Đừng ngủ.” Hàn Triệt bẻ lái sang bên phải, rẽ vào một con đường nhỏ. “Định vị phía trước có bãi đậu xe.”
“Xuống xe vào lúc này á? Còn hai cây số nữa mới tới vườn hoa anh đào mà.”
“Đi bộ mất mười lăm phút hoặc lái xe mất nửa giờ. Cô chọn đi.”
“… Thôi được rồi.”
Sau khi lái xe dọc con đường được vài phút, cuối cùng cả hai cũng nhìn thấy một bãi đất trống. Dân làng gần đó dựng một hàng rào đơn sơ và bố trí người ở lối ra, biến nơi này thành một bãi trông xe đơn giản.
Một góc nhỏ như thế này hiện cũng đã đậu kín xe.
Xe chạy vòng vòng, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe. Hàn Triệt nóng lòng muốn xuống xe, cảm giác như toàn thân đã tan nát.
Trịnh Hảo vẫn ổn, cô đã ăn no uống đủ và ngủ một giấc, giờ đây cô tràn ngập năng lượng và nhiệt huyết, cũng không cảm thấy nặng nề chút nào khi phải vác theo một túi đầy thức ăn và nước uống. Thậm chí cô còn thường xuyên ngoái đầu lại hối thúc, sợ đồng đội kéo chân.
“Nhanh lên, nhanh lên, chân dài như vậy đâu phải để trưng! Chạy lên đây!”
Hàn Triệt bất lực đi theo cô với vẻ không thiết sống.
Gấp cái gì? Hoa cũng sẽ không bay, cây cũng sẽ không chạy.
Một người vội vã một người ung dung, cuối cùng họ cũng đến cổng vườn hoa, mua vé trên điện thoại di động, quẹt mã QR để vào công viên, đi vòng quanh tượng đá trước cửa và ngay lập tức bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. ——
Người người người người người hoa người người người người người.
Nhộn nhịp nhốn nháo, trẻ con thì khóc, người lớn thì la hét…
Trịnh Hảo (khuôn mặt ngạc nhiên của Châu Tấn.jpg): Wow, nhiều người quá!
Cuối cùng anh cũng hiểu được Thanos, thậm chí còn tưởng tượng mình là “củ khoai lang tím to lớn kia”, chỉ cần một cái búng tay là cả thế giới sẽ bình yên biết bao. (Lynn: Thanos là một nhân vật trong phim của Marvel, gã nổi tiếng với hành vi “búng tay làm bay màu một nửa thế giới”)
HẾT CHƯƠNG 6
Lời tác giả: Các phương ngữ chỉ xuất hiện trong đoạn hội thoại giữa nữ chính và hàng xóm, sẽ không có nhiều nên mọi người cứ đọc thoải mái nhé.