Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 7: CÔNG VIÊN HOA ANH ĐÀO





Đứng trước dòng người mênh mông, đôi chân của Hàn Triệt lại bắt đầu nh ũn ra.

Làm sao đây? Giờ mà trốn thì còn kịp không?

Trong khi đó Trịnh Hảo lại phấn khích giơ tay lên, định làm động tác xung phong, nhưng ngoảnh đầu lại phát hiện ông chủ Hàn đã biến mất một cách thần bí.

Ớ, người đâu rồi?

Cô kiễng chân lên, nhìn trái nhìn phải kiếm tìm, cuối cùng phát hiện ra một bóng người đang lén lút nấp sau gốc cây.

Anh mặc chiếc áo hoodie và trùm mũ kín mít, chỉ ước mình có thể che đi mái tóc, thậm chí còn bịt khẩu trang màu đen và đeo kính râm.

Trịnh Hảo băng qua đám đông, đưa tay níu lấy cánh tay anh rồi lắc qua lắc lại, buông lời trêu ghẹo: “Anh đây là ngôi sao nổi tiếng tới du lịch hả ta?”

“Nhiều người quá.” Giọng nói Hàn Triệt vang lên từ sau chiếc khẩu trang, nghe hơi ồm ồm: “Tôi không muốn tạo sự chú ý.”

“Anh càng như vậy càng gây chú ý hơn đấy, biết không?”

“Dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy mặt tôi.”

“Không nhìn thấy thì mới gây nên mơ tưởng vô hạn, không tin thì anh thử xem.”

Trịnh Hảo bỗng hít một hơi, mở to mắt, chỉ vào Hàn Triệt đeo khẩu trang và hét lên: “Aaaa! Anh không phải cái, cái người, cái người ấy sao? Anh đến đây để ghi hình à? Áaaaa em thích anh lắm! Anh có thể chụp với em tấm hình được không?”

Hàn Triệt giật mình mở to đôi mắt sau cặp kính râm, nói nhỏ: “Nơi đây nhiều người như vậy, cô có bị điên không hả? Bé cái mồm thôi!”

Chiêu đổi trắng thay đen của Trịnh Hảo có tác dụng rõ rệt. Ngay lập tức, một số cô gái trẻ tụ lại xung quanh Hàn Triệt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nói bằng giọng điệu nghi ngờ: “Anh là cái, cái anh…”

Có người đoán mò: “Tôn Diệc Thần?”

“Không đúng, hẳn là Tề Gia Lạc!”

“Trông không giống… là Kim Vũ phải không?”

“Anh Kim Vũ nhà tôi cao 1m9, người này có cao đến thế không?” Cô gái nhìn Hàn Triệt từ trên xuống dưới: “Người này cao bằng thằng em tôi, chắc chỉ được 1m85?”

Trịnh Hảo ở bên này đổ dầu vào lửa: “Ôi dào, những người nổi tiếng đều khai gian về chiều cao của mình. Chắc chắn là Kim Vũ! Tôi nghe nói gần đây anh ấy đang ghi hình một chương trình tạp kỹ ở Giang Thành và đã đi đến vài nơi rồi.”

Cô gái nghi ngờ: “Huh, vậy sao không mang theo vệ sĩ?”

“Ơ kìa, đấy là lịch trình riêng tư, phải lặng lẽ mà làm không tạo dư luận.” Trịnh Hảo ra vẻ thông tỏ mọi việc.

Những người phía sau nghe gió thì tưởng mưa, vội hỏi: “Á, Kim Vũ tới á? Đâu rồi, người đâu rồi?”

“Anh chàng cao lớn phía trước, người đeo khẩu trang đen và kính râm kia kìa, nhìn thấy chưa?”

“Trông không giống lắm…”

“Người nổi tiếng mà, lúc lên hình với ở ngoài đời vốn đã có sự khác biệt.”

“Kim Vũ Kim Vũ, mình rất thích cậu! Hồi cậu thi Sáng Tạo Doanh, mình đã bầu cho cậu rất nhiều phiếu!”

Ngày càng có nhiều người ghé lại, Hàn Triệt da đầu tê dại, đôi chân như zombie cuối cùng cũng tìm lại tri giác.  

Lùi về, lùi về phía sau rồi lại lùi về phía sau…

Anh va phải một người, khi ngoái lại nhìn thì ra là Trịnh Hảo đang hả hê trước sự xui xẻo của mình.

Không còn đường lui.

Qua chiếc kính râm cũng có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt Hàn Triệt.

Anh hạ giọng, tức giận hỏi: “Giờ phải làm gì đây?”

“Tôi đã bảo anh phải khiêm tốn mà.” Trịnh Hảo khoanh tay, nhướng mày kiêu ngạo: “Một là đâm lao thì phải theo lao, hai là hào phóng nhận sai.”

Hàn Triệt không thể tin giang tay ra: Mình đã làm gì sai!

Nhìn thấy người tới hóng hớt ngày càng đông, lại có vài nhân viên bảo vệ đến giữ trật tự, anh đành phải xua tay xin lỗi: “Thực xin lỗi mọi người, tôi thực sự không phải là ngôi sao nổi tiếng…”

Cô gái hét lên: “Á giọng cũng giống nữa! Là anh ấy, đúng là anh ấy rồi!”

Trùng hợp vậy sao…

Người tên Kim Vũ trong truyền thuyết đô thị kia, liệu có khi nào là anh em thất lạc nhiều năm của mình không?

Thực sự không còn cách nào khác, Hàn Triệt chỉ có thể cắn răng, lần lượt cởi kính râm, khẩu trang và mũ ra, để lộ nét mặt lúng túng.

“Tôi thực sự không phải là ngôi sao nổi tiếng, các bạn đã nhận nhầm người rồi.”

“Chẹp, không phải à? Làm tôi phấn khởi không đâu.” Người đầu tiên chê trách lại chính là kẻ đầu têu, Trịnh Hảo.

Hàn Triệt chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Cô thậm chí còn làm cả công việc của nhân viên bảo vệ, vẫy tay giải tán đám đông và hét lên: “Không có gì để xem cả, giải tán đi.”

Đám đông người xem dần dần tản đi, Hàn Triệt mơ hồ nghe thấy mấy cô gái phàn nàn:

“Một tên tầm thường mà định đóng giả ngôi sao lớn hả?”

“Tôi nghĩ anh chàng này khá đẹp trai, có khi anh ta là thực tập sinh của một công ty nào đó.”

Mấy cô gái quay lại liếc nhìn Hàn Triệt.

“Cho dù có thì cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, sao lại giả vờ làm sao hạng A cơ chứ?”

“Hehe, phường tép riu mà đã hống hách.”

“Cả đời cũng không hot được!”

Hàn Triệt tự dưng bị nguyền rủa:…

Tôi trêu chọc gì mấy người?

Đã vậy Trịnh Hảo còn đến k1ch thích anh: “Keke, làm ngôi sao nổi tiếng sướng lắm phải không?”

“Cô thật là…” Hàn Triệt hoàn toàn cạn lời với cô.

Anh trừng mắt nhìn cô, bước những bước dài rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Trịnh Hảo vội vàng đuổi theo, cười làm lành: “Ôi giời, tôi chỉ đùa thôi mà, để anh trải nghiệm cảm giác trở thành đại minh tinh được mọi người vây quanh.”

Hàn Triệt lạnh lùng nói: “Không thèm.”

Trịnh Hảo đi theo, không ngừng dỗ dành anh: “Ông chủ Hàn, anh đẹp trai lắm, nhất định phải học cách hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của người khác. Đừng có ngại.”

Hàn Triệt nghiêng đầu, chẳng thèm đoái hoài đến cô.

“Ông chủ Hàn ơi? Ông chủ Hàn à?”

Hàn Triệt đang mải sải bước về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng cười tới từ phía sau.

Anh dừng bước, quay lại và lạnh lùng liếc nhìn cô: Lại lên cơn động kinh gì đây?

Trịnh Hảo cười nói: “Tôi chợt nhận ra hai chúng ta giống như một tổ hợp trong phim hoạt hình – Một kẻ thì mất não, một người thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu.”

Hàn Triệt: “Hừ.”

Cô định vị bản thân rất chính xác đấy.

Đường rừng có nhiều người đi đến, cơn giận dần tiêu tan, Hàn Triệt vô thức chậm lại bước chân, Trịnh Hảo cũng ngừng nói huyên thuyên, yên lặng lại để tập trung ngắm hoa.

Những cây hoa anh đào hai bên nở rộ như những đám mây trắng hồng, tạo thành một biển hoa lãng mạn.

Dưới những tàng cây, càng nhiều những người thưởng hoa. Có những gia đình tới dã ngoại, những cặp đôi hẹn hò, lớp học tổ chức du xuân, một số còn bước lên ghế để chụp ảnh…

Trịnh Hảo đang đi dưới gốc cây thì những cánh hoa rơi xuống, nhẹ như tuyết. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và đắm mình trong đó, tưởng tượng mình là nữ chính trong anime.

Không đúng, tóc còn không bay, gió từ đâu đến vậy?

Cô quay đầu nhìn lên thì thấy một ông chú đang đá vào cái cây, chắc ông ấy muốn chụp ảnh cho bà cô dưới gốc cây trong lúc những cánh hoa đang rơi.

Bà cô thấy hoa rơi chưa đủ nên chỉ huy cho ông chú lắc những cành cây trên đầu.

Trịnh Hảo nhất thời nổi giận, hai tay chống hông, cô hét lớn: “Này!”

Hai người kia giật mình, Hàn Triệt cũng sợ đến mức tim thắt lại, lo lắng cô lại giở trò xấu.

“Chú làm cái gì vậy!” Trịnh Hảo chỉ vào ông chú dưới tàng cây, tức giận nói: “Cây sắp gãy đến nơi vì mấy người rồi đó! Năm nghìn tệ một cây, hai người tự đến chỗ bảo vệ mà nộp phạt!”

Ông chú và bà cô không biết danh tính của Trịnh Hảo, họ nghĩ rằng cô là nhân viên tuần tra. Nghe thấy lời mắng mỏ nghiêm khắc của cô, khuôn mặt họ tái mét vì sợ hãi.

Hai người trao nhau ánh mắt, sau đó cúi đầu hốt hoảng bỏ chạy.

Trịnh Hảo giả vờ đuổi theo, vừa chạy vừa hét lên: “Đứng lại! Chưa nộp phạt thì không được bỏ chạy! Trong công viên khắp nơi đều có camera giám sát, mấy người không thoát được đâu!”

Hai người kia càng chạy nhanh hơn, chốc lát đã biến mất trong dòng người.

Trịnh Hảo dừng lại, khom người, chống hai tay lên đầu gối, thở gấp vờ như đã chạy mệt.

Quay đầu lại thấy một cặp đôi khác đang bẻ cành hoa, cô lập tức đứng thẳng, chỉ tay vào hai người mắng: “Này! Hai người đang ngắt hoa kia, phải, tôi đang chỉ hai người đó! Theo tôi đến phòng bảo vệ!”

Cặp đôi kia hoảng sợ đến mức vội vàng ném lại “tang vật” rồi chạy mất dép.

Lưỡng chiến thành danh, những người qua đường đều nhìn Trịnh Hảo bằng ánh mắt tràn ngập kính nể.

Hàn Triệt đã mắt chữ A mồm chữ O.

Anh đã từng gặp những người giỏi giao tiếp, nhưng chưa bao giờ thấy một người nào táo bạo, mặt dày mày dạn và thích lo chuyện bao đồng như vậy.

‘Chị Trịnh Rảnh Thị’ quay lại với vẻ hài lòng. Hàn Triệt không kìm được hỏi: “Cô không sợ bị đánh à?”

“Có gì phải sợ, tôi là hiện thân cho chính nghĩa.” Cô vỗ ngực, nói lớn tiếng: “Tà không thắng được chính!”

Khi cả hai lên đường một lần nữa, Hàn Triệt rất cẩn thận giữ khoảng cách ba mét với Trịnh Hảo.

Một người hay gây chuyện lại thích đổ dầu vào lửa như vậy, sớm muộn gì cũng gây chiến với người khác, anh không muốn tự dưng phải trở thành bia đỡ đạn cho nữ hiệp chính nghĩa.

Quả nhiên, ngay sau đó họ đã gặp phải một vấn đề nan giải.

Có một cây hoa anh đào nằm ở góc đông bắc của công viên. Những cánh hoa có màu xanh nhạt, rất hiếm. Trịnh Hảo đang hưng phấn chạy tới đó, từ xa nhìn thấy ba người đứng cạnh nhau dưới gốc cây, dường như đang chụp ảnh tập thể.

Nhưng ở phía bên kia chẳng có ai cầm máy ảnh.

Trịnh Hảo nảy sinh nghi ngờ, nheo mắt và nhìn vào giữa hai ch ân họ——

Á à, một cậu bé đang tè vào gốc cây đối diện!

Trong lòng cô đầy phẫn nộ nhưng không muốn chửi thẳng. Sau vài giây suy nghĩ, cô đột nhiên thay bằng gương mặt tươi cười, lớn tiếng nói: “Trùng hợp ghê, con chó nhà tôi cũng thích tè dưới gốc cây.”

Giọng nói của cô rất to, cách xa mười mét vẫn có thể nghe rõ.

Hàn Triệt: Tới rồi đó?

Bên tai như có tiếng kèn chiến trận vang lên.

Sắc mặt của những người dưới gốc cây thay đổi, họ nhìn Trịnh Hảo bằng ánh mắt hung ác.

Trịnh Hảo bất động, tiếp tục chỉ cây hòe mắng cây dâu: “Nhưng chó thì nó đi tiểu công khai, con người thì lại phải che đậy, chẳng biết có phải do sợ xấu hổ mất mặt không? Hahahahaha!”

Hàn Triệt lại bắt đầu thấy tê dại da đầu.

Giọng điệu này… kiểu gì cũng bị người ta xúm vào đánh cho một trận.

Quả nhiên, một người phụ nữ không kìm được cơn giận, sải bước tới hét lên: “Cô gọi ai là chó? Trẻ con không nhịn được thì phải làm sao? Cô là người lớn lại đi so đo với một đứa trẻ à?”

Trịnh Hảo khịt mũi khinh thường, chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa rồi nói: “Cách đây hai bước là nhà vệ sinh. Mấy người chân ngắn hay là không có mắt vậy? Hơn nữa, nếu bọn trẻ con nhỏ quá không nín được tiểu thì qua chỗ thùng rác, tìm lấy cái chai mà giải quyết, đừng có đái bậy làm chết cây!”

Cô vừa nói xong, người phụ nữ nhất thời giật mình, có lẽ vì không ngờ rằng một cô gái trẻ lại có thể nói ra từ đó dễ dàng như vậy.

Hàn Triệt đang định tiến lên can ngăn, nghe vậy mà chấn động, cánh tay giơ ra giữa không trung, sau đó lúng túng thu lại.

Lúc này, cậu bé rụt rè bước ra từ sau gốc cây. Trịnh Hảo liếc mắt nhìn chiếc quần chưa được kéo lên của cậu bé, cô bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ.

Cô nghĩ nó là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không ngờ thằng bé lại khá cao, ít nhất cũng phải học tiểu học.

Giờ không dạy dỗ nó thì còn đợi lúc nào!

Người phụ nữ quay lại chỗ gốc cây, ngồi xuống mặc quần vào cho cậu bé.

Trịnh Hảo nhướng mày, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé, nghiêm túc nói: “Anh bạn nhỏ, nếu bạ đâu tiểu đó thì cái đấy sẽ hỏng, sau này có muốn đái cũng không đái ra được, hiểu không?”

Cậu bé còn thơ dại nên chưa bao giờ trải qua kiểu dọa dẫm này, cứ thế òa khóc tu tu.

Điều này đã hoàn toàn chọc giận những người khác.

Một ông già quàng tay qua vai cậu bé, hắng giọng nghiêm túc, nói năng có vẻ rất hùng hồn: “Một cô gái như cô nói chuyện kiểu gì vậy? Bao người đang nhìn, mở mồm ra là ăn nói thô thiển, cô không biết xấu hổ à?”

Trịnh Hảo đáp trả không hề khách khí: “Chà, ông cũng biết là bao người đang nhìn đấy hả? Tôi chỉ nói vài câu thô thiển, còn cháu ông thì móc hẳn cái thứ dơ bẩn đó trước mặt bao người đấy.”

“Cái con nhà thổ này, mày nói ai là đồ dơ bẩn!” Ông già kia tức giận đến mức rơi cả răng giả, giơ gậy chống lên, định xông vào đánh cô.

Trịnh Hảo không chịu thua miếng nào: “Chời chời chời, nói không lại là định ra tay đánh người à, tới đây nè, tới đây xem nào…”

“Tất cả dừng tay!!!”

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng quát to, Trịnh Hảo rùng mình sợ hãi.

Nhìn lại thì chính là Hàn Triệt.

Anh bước nhanh tới, nhìn những người này với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt uy nghiêm, giọng nói càng nghiêm khắc hơn bao giờ hết: “Chúng tôi nhận được khiếu nại từ quần chúng rằng có người tè dưới gốc hoa anh đào, là nó phải không?” Anh lạnh lùng nhìn qua, mắt hướng về phía cậu bé vẫn đang khóc nhè: “Đi theo chúng tôi.”

“Á—”

Cậu bé ngơ ngác, sau đó càng khóc dữ dội hơn: “Cháu không đi! Cháu không đi! Cháu muốn về nhà, huhuhu…”

Người phụ nữ vội vàng ôm chặt cậu bé vào lòng, tính cả vú lấp miệng em: “Vườn của các anh rộng và nhiều cây như vậy, tưới chút nước tiểu thì đã sao? Có phạm pháp gì đâu?”

Hàn Triệt hừ lạnh một tiếng, chỉ vào tấm biển trên cây nói: “Chị nhìn cho rõ, cây anh đào xanh này tên là Ngự Y Hoàng Anh (Gyoikou Zakura)[15], là loài quý hiếm nhất trong công viên chúng tôi, cả nước chỉ có vài cây, mỗi cây có giá trị hàng triệu tệ. Vườn có nhiều cây như vậy, mà các người lại cố tình làm chết cái cây quý nhất, nước tiểu của con cháu nhà chị đắt giá thật đấy.”

[15]Giống hoa anh đào màu xanh có tên Gyoikou Zakura, có nghĩa là Ngự Y Hoàng Anh. Cái tên này xuất phát từ việc màu xanh của loài hoa này được sử dụng trong sản phẩm may mặc của những quý tộc trong thời kỳ Heian (794-1185). Ngự Y Hoàng Anh là hoa 5 cánh như dính vào nhau, đặc biệt uốn ngửa ra và màu hoàng lục (xanh lá cây và giữa có sọc trắng). Chính màu sắc của loài hoa này khiến người ta hay bị nhầm lẫn giữa hoa và lộc non mới nở, vì vậy nhiều người không nhận ra là cây đang nở hoa.Anh quay đầu chỉ trái phải: “Xung quanh đều có camera, đừng chống chế nữa. Theo tôi đến trung tâm quản lý nộp phạt.”

Người phụ nữ nhất thời á khẩu không cãi lại được.

Ông già rõ ràng sợ hãi, cười hối lỗi: “Chỉ đi tiểu thôi mà, không đến mức ấy chứ? Trẻ con non dại không nhịn được, thì chúng tôi biết làm sao giờ?”

Một thanh niên khác phụ họa: “Đúng đó, chúng tôi cũng đâu có biết cây này đắt nhất, con trẻ buồn tiểu, đi WC thì lại phải xếp hàng, nên chúng tôi mới phải giải quyết ở ngay cạnh chứ sao.”

Hàn Triệt trợn to hai mắt, tức giận nói to: “Trẻ con không biết, người lớn cũng không hiểu sao?” 

Anh liếc nhìn ông già: “Vừa rồi ông còn định đánh người à?”

Ông già cúi gằm mặt ngượng chín người.

Hàn Triệt ngoái lại, trao đổi ánh mắt với Trịnh Hảo.

“Thôi được, lần này sẽ không phạt tiền.” Anh hắng giọng, nói với vẻ nghiêm túc: “Mấy người xin lỗi cô gái này là được.”

Trịnh Hảo hất cằm liếc xéo bọn họ, trong mắt tràn đầy khinh thường xen lẫn oan ức.

Gia đình kia bất đắc dĩ phải nói xin lỗi, sau đó mặt mũi xám xịt kéo cậu bé rời khỏi đó.

Mọi thứ lại trở về với vẻ bình yên vốn có.

Trịnh Hảo ngửa mặt lên trời cười to: “Đã!”

Hàn Triệt chán nản thở dài: “Tôi bị tha hóa rồi.”

Học cái tốt thì khó, học cái xấu lại nhanh.

Trịnh Hảo huých cùi chỏ vào anh, cười nham hiểm nói: “Anh diễn hơi bị giống đó.”

Hàn Triệt lắc đầu, giả vờ khiêm tốn: “Không không, là nhờ có thầy dạy giỏi.”

Trịnh Hảo vỗ ngực: “Từ nay về sau hãy theo ta hành tẩu giang hồ, trở thành một cặp song sát thay trời hành đạo!”

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Hàn Triệt vẫn còn sợ hãi: “Cô hay lo chuyện bao đồng như vậy, không sợ bị trả thù à?”

“Sợ cái gì?” Đôi mắt của Trịnh Hảo sáng rỡ, giọng điệu vang xa và uy lực. “Tôi là sứ giả của công lý, người bảo vệ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, đồng thời là kẻ thù không đội trời chung của thế lực tà ác. Trả thù tôi là đi ngược lại với toàn xã hội!”

Hàn Triệt nhất thời không nói nên lời.

Còn đòi đại diện cho toàn xã hội? Mặt mũi to gớm.

Song, thành thật mà nói, người nọ có thể tồn tại đến ngày nay thực sự phải cảm ơn xã hội pháp trị này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com