Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 11



Cô ta giận dữ:

“Tôi nói rồi! Là tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, đã tiêu hết rồi!”

Tôi im lặng một lúc.

“Nếu cô không muốn trả, thật ra… vẫn có cách.”

Một tháng sau, mẹ viện trưởng gọi điện cho tôi.

“Tiểu Lý, cháu không sao chứ?”

Tôi ngạc nhiên:

“Cháu không sao. Sao vậy ạ?”

Bà kể cho tôi một chuyện chấn động:

“Chồng tôi bị bố mẹ của Đông Phương lao vào đánh giữa viện nghiên cứu!”

“Họ xông thẳng vào, mỗi người một cái bạt tai, tát anh ta ngã lăn!”

“Đông Phương đứng cạnh khóc lóc, bố cô ta gào lên: ‘Anh làm con gái tôi có bầu! Giờ còn muốn dùng tiền ép phá thai? Không đời nào! Anh phải chịu trách nhiệm!’”

“Mọi người ban đầu còn tưởng nhầm người, nhưng Đông Phương hét lớn: ‘Không sai! Cái thai là của anh ấy!’”

“Trần công nghe xong, nổi điên: ‘Là cô bỏ thuốc gài bẫy tôi!’”

“Đông Phương phản đòn: ‘Lần đầu là bỏ thuốc. Lần hai, lần ba thì sao? Cũng bị tôi gài à?’”

Tôi cúp máy, ngồi ngẩn người thật lâu.

Hôm đó, tôi đã nói với Đông Phương Hạ:

“Nếu cô không muốn trả tiền, vậy… giật luôn Trần Mục Lễ đi.”

Ý tôi là: giúp tôi một tay giải quyết vụ ly hôn.

Không ngờ… cô ta lại chơi đến nước này.

Nghĩ lại cái thư mục "Trí Ái" với hơn 800 bài đầy yêu đương cao thượng, tôi chỉ thấy:

Buồn cười.

Mỉa mai.

Trần Mục Lễ từng dõng dạc thề với tôi:

“Đừng nghĩ bọn anh tệ đến thế. Bọn anh là tình yêu tinh thần! Chưa bao giờ vượt giới hạn!”

Tình yêu lý tưởng, thuần khiết, thánh thiện…

Giờ đây vỡ nát, rách bươm, lấm bùn tanh hôi.

Còn tôi người từng gào khóc như điên, từng nổi điên đến mất mặt…

Giờ nghe được tin động trời này, lại chỉ thấy một câu hiện lên trong đầu:

“Vật đổi sao dời. Ai rồi cũng rõ mặt nhau.”

Tôi và Trần Mục Lễ… ly hôn rồi.

Tài sản và quyền nuôi con, anh ta không lấy gì cả, chủ động chọn "ra đi tay trắng".

Hôm ký đơn sau thời gian chờ ly hôn, anh ta đỏ hoe mắt suốt buổi, nhưng không nói một lời.

Từ lần đầu lên giường với Đông Phương Hạ, rồi lần hai, lần ba… chính anh ta cũng hiểu rõ mình đã không còn mặt mũi nào để nói thêm với tôi điều gì nữa.

Khoảnh khắc cuối cùng, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, cúi đầu sững người mấy giây… rồi quay đi, bước thẳng.

Mẹ chồng và em chồng từng tới gây sự, nói chia tài sản không công bằng, đòi chia lại.

Trần Mục Lễ lập tức gào lên như hóa điên, gần như rống:

“Mấy người muốn ép tôi c.h.ế.t đúng không?! Ép tôi c.h.ế.t đúng không?!”

Những chuyện sau đó tôi nghe người khác kể lại.

Trần Mục Lễ đã cưới Đông Phương Hạ, khi cô ta mang thai 8 tháng, việc kết hôn do sự ép buộc bởi bố mẹ cô ta.

Không tổ chức gì, chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn.

Một tháng sau, Đông Phương Hạ sinh một đứa con bị bại não.

Nghe đâu chính là kết quả của lần bỏ thuốc năm đó.

Người ta chỉ biết thở dài:

“Nghiệp duyên sinh nghiệp quả. Tội nhất vẫn là đứa trẻ.”

Trần Mục Lễ không rời viện nghiên cứu, nhưng cũng không được phục chức, chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường.

Còn Đông Phương Hạ, từ khi mang thai thì ngừng đi làm. Sau khi sinh con, càng không thể làm nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha mẹ cô ta cũng từ quê lên để toàn thời gian chăm sóc đứa cháu tật nguyền.

Một mình Trần Mục Lễ với mức lương 12 triệu/tháng, phải nuôi 4 người lớn và 1 đứa trẻ cần trị liệu liên tục.

Còn tôi?

Sự nghiệp thăng hoa.

Tái ứng tuyển vào vị trí cũ, tôi lập kỷ lục thành tích toàn công ty, lương tăng gấp nhiều lần, dẫn dắt đội nhóm lớn hơn.

Mi Mi rất ngoan.

Tôi thuê bảo mẫu riêng trẻ tuổi, chăm nấu ăn và kèm học. Mẹ tôi thỉnh thoảng qua hỗ trợ.

Bà giờ đã phải thừa nhận:

“Phụ nữ, vẫn phải dựa vào chính mình mới cứng cỏi được.”

Sau chuyện cha mẹ ly hôn, Mi Mi có trầm lắng hơn các bạn cùng tuổi, nhưng vẫn rất lạc quan, vui vẻ và năng động.

Giống hệt tôi.

Tôi rất may vì đã không buông tay con bé.

Hai năm sau, tôi tình cờ gặp lại Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ.

Tôi dắt Mi Mi tới viện thăm mẹ viện trưởng bị bong gân, lúc đi ra thì đụng ngay hai người họ đang cãi nhau ầm ĩ trong sảnh.

Tôi nắm tay con đứng trong đám đông sững sờ vì ngoại hình thay đổi quá lớn của họ.

Đông Phương Hạ giờ gầy đét, mặt hốc hác, môi mỏng như đường kẻ, khóe miệng xệ xuống. Giọng gào gắt, mặt mũi méo mó:

“Cái đệt! Cả nhà anh vô dụng như nhau! Toàn nhờ bố mẹ tôi còng lưng trông con, mẹ anh với em gái còn dám về nhà tôi ra vẻ? Chửi tôi á? Hai con già khọm đó!”

Trần Mục Lễ mặt lạnh như tiền, mặc chiếc áo khoác tôi từng mua cách đây nhiều năm, tóc bạc trắng một mảng dù mới ngoài 35, nhìn vừa tiều tụy vừa già nua.

Anh ta nghiến răng mắng lại:

“Cô mới là cái đệt! Cả nhà cô là cái đệt! Lũ hút máu! Ăn bám tôi chưa đủ, còn moi tiền nhà tôi!”

“Tiền chữa bệnh cho thằng bé cao ngất ngưởng, lũ nhà cô ăn ở nhà tôi, giấu kỹ tiền hưu, giờ còn mở mồm chê tôi kiếm ít?! Mẹ nó chứ”

Anh ta quay đầu đột ngột bắt gặp ánh mắt tôi.

Im bặt.

Môi anh ta run lên, ánh mắt hoảng loạn, xấu hổ, nhục nhã... mọi cảm xúc hòa trộn.

Mi Mi khẽ gọi:

“Ba…”

Trần Mục Lễ toàn thân chấn động, từ từ giơ tay như định chạm vào con.

Nhưng tay anh khựng giữa không trung, rồi đột nhiên rống lên, lao khỏi đám đông.

Trên đường lái xe về, thấy Mi Mi im lặng mãi, tôi sợ cảnh trong bệnh viện ảnh hưởng đến con bé, nên nhẹ giọng hỏi:

“Mi Mi đang nghĩ gì vậy? Nói cho mẹ nghe được không?”

Con bé nghiêng đầu, từ tốn đáp:

“Mẹ ơi, con nãy giờ… chỉ nghĩ tên của mẹ đẹp thật.”

Tôi khựng lại:

“…Thật sao? Mẹ từng thấy tên mình vừa thường vừa nhạt, lúc nhỏ còn vì thế mà tủi thân khóc nữa…”

Mi Mi lắc đầu, giọng trẻ con đọc từng chữ:

“Đào ngôn Lý Tiếu mãn viên xuân, đấu tửu phương tâm dữ dạ tranh.”

“Mẹ ơi, đẹp như một bức tranh luôn á.”

Tôi sững người.

Trí óc bỗng tái hiện một cảnh từ xa xưa:

Trần Mục Lễ ngồi trong thư phòng sáng sủa, tôi đưa cho anh tách trà dưỡng sinh còn bốc khói, vô tình liếc thấy hai cái tên cười trêu:

“Trần Mục Lễ, Đông Phương Hạ hai cái tên này đúng là hợp, chỉ nhìn tên đã thấy cả một câu chuyện yêu hận dây dưa.”

“Đồng nghiệp chưa cưới, em đừng nói linh tinh.”

Anh cúi đầu, gạt tài liệu đi, lạnh nhạt đáp lại.

Xe lao nhanh trên con đường mùa xuân.

Cảnh xuân ngoài cửa sổ rực rỡ: đào nở, lý khoe sắc, sinh khí bừng bừng.

Tôi cười lớn, nói rõ ràng từng chữ:

"Phải rồi thì ra, tên của mẹ, thật sự rất đẹp."

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com