Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 10



Mắt Mi Mi rưng rưng, mím môi không nói lời nào.

Tôi nhìn bức ảnh Đông Phương Hạ vừa gửi cô ta và Trần Mục Lễ vai kề vai trong nhà hàng.

Tôi dịu dàng hỏi con:

“Muốn mẹ đưa con đi tìm ba không?”

Mi Mi tủi thân gật đầu, nước mắt lăn dài.

Khi chúng tôi đến dưới nhà hàng, Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ vừa bước ra.

Cả hai đều có vẻ lưu luyến, chưa nỡ rời.

Bất ngờ, Đông Phương Hạ gọi khẽ:

“Anh ơi...”

Rồi nhào vào lòng anh.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Mi Mi cắn môi nhìn cảnh đó, nước mắt tuôn như suối.

Tôi âm thầm thở dài.

Tôi chưa từng muốn lôi con vào cái mớ hỗn độn của người lớn.

Nhưng cái đêm con bé gào khóc chọn ba, tôi chợt nhận ra nó đã ở trong cuộc từ lâu rồi.

Lời của nó tuy làm tôi đau lòng, nhưng ngẫm lại… tôi không thể bỏ rơi đứa con gái mà mình một tay nuôi lớn.

Từ nhỏ, con bé luôn cần tôi, cũng cần ba nó.

Chỉ là bị người khác dẫn sai đường.

Nó cần tôi.

Tôi cũng cần nó.

Vậy thì hãy để nó sớm thấy mặt trái của đời sống.

Không sao cả.

Chỉ cần còn ở bên tôi, tôi sẽ dạy con cách tỏa sáng, cách rực rỡ, cách bước qua bùn lầy mà không mất đi ánh mắt trong trẻo.



Trở lại hiện tại.

Trần Mục Lễ mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp giải thích:

“Hôm đó Đông Phương bảo cần một… một nghi thức chia tay nghiêm túc. Dù sao tôi cũng có lỗi với cô ấy… nên tôi… tôi mới…”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

“Anh ngoại tình, mà người anh thấy có lỗi lại là tình nhân? Không sao cả, tôi không bận tâm."

“Chỉ là, có lẽ Mi Mi cần thời gian.”

Anh hoảng hốt:

“Gì cơ? Mi Mi cần thời gian là sao?”

Tôi dịu giọng:

“Hôm đó, anh và Đông Phương Hạ ôm nhau nửa tiếng, Mi Mi đứng cạnh tôi, tận mắt chứng kiến."

“Anh không thấy mấy hôm nay con bé lạnh nhạt với anh à?”

“Chính vì nó nói với tôi: Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn ở với mẹ, nên tôi mới bắt đầu chuẩn bị đơn ly hôn.”

Trần Mục Lễ môi run run, khàn giọng:

“Không… không đúng! Hôm đó chỉ là ôm từ biệt thôi!"

“Lý Tiếu, em cố tình dẫn con đến đúng không? Nó là con em, sao em nhẫn tâm như vậy?!”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, nhìn cái người đàn ông từng là rung động thuở thiếu nữ, lạnh lùng nói:

“Anh vẫn vậy."

"Ngoại tình rồi quay lại trách tôi không nhẫn nhịn."

"Làm tôi tổn thương rồi trách tôi phản ứng quá đà."

"Tự chọn đến với tình nhân vào ngày sinh nhật con, rồi quay lại trách tôi để con nhìn thấy mặt thật của anh."

"Tôi rất hối hận vì đã lãng phí ngần ấy năm cuộc đời vì anh."

"Cái ‘vườn địa đàng’ mà anh xây trên sự nhẫn nhịn và hy sinh của tôi, cũng giống như con người anh vậy giả tạo, ích kỷ, và ghê tởm đến tận cùng."

"Trần Mục Lễ tôi khinh anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không ngờ Trần Mục Lễ lại không đồng ý ly hôn.

Sáng hôm đó, tôi dậy với tâm trạng khá thoải mái, bước ra phòng khách thì thấy anh đang ngồi cúi đầu trên ghế sofa, trông như cả đêm chưa chợp mắt.

Thấy tôi, anh bất ngờ đứng dậy, từ từ quỳ xuống trước mặt tôi.

“Lý Tiếu, anh không muốn ly hôn.”

“Anh chưa từng có ý định ở bên Đông Phương Hạ. Giữa anh và cô ấy, chỉ là giao cảm tinh thần, là một cách xả áp khi công việc quá căng thẳng.”

“Lần này là anh sai. Hoàn toàn là anh sai.”

“Trước đây anh từng đề nghị ly hôn, là vì biết em sẽ không đồng ý.”

“Đêm qua anh nghĩ suốt, Lý Tiếu… anh yêu em. Yêu Mi Mi. Em cho anh thêm một cơ hội đi, anh thề sẽ sống tử tế với hai mẹ con suốt đời, không bao giờ có ý nghĩ lệch lạc nữa!”

Tôi… sụp đổ.

Không thể tin nổi những lời đang nghe.

Tôi hét lên:

“Đông Phương Hạ không phải là người vợ duy nhất của anh à?! Anh chưa từng muốn bên cô ta? Vậy mấy trăm file đầy tình tứ kia là gì?! Là gì hả?!”

“Toàn bộ kế hoạch ly hôn tôi dày công chuẩn bị anh coi là gì?!”

Trần Mục Lễ là kẻ rất cố chấp.

Tựa như đã quyết tâm dùng hành động để "chứng minh" sự hối hận của mình.

Từ hôm đó, sáng nào cũng dậy sớm nấu bữa sáng.

Tôi và Mi Mi chẳng thèm liếc nhìn.

Tôi đi làm, con đi học, không ai buồn nói chuyện với anh.

Ban ngày, anh gửi tôi đủ thứ nhảm nhí: một chiếc lá vàng đẹp giữa đường, món ăn trưa anh gọi, một suy nghĩ linh tinh nào đó.

Buổi tối, anh rửa chén, dọn dẹp, rồi mỗi đêm chúc ngủ ngon mấy lần kiên nhẫn và ngoan cố.

Tôi không chịu nổi nữa, lại tìm gặp Đông Phương Hạ.

Lần này, tôi sững người khi thấy cô ta.

Gầy sọp đi, gò má nhô cao, mắt thâm vàng quạch, khóe mũi có thêm hai rãnh sâu, môi cụp xuống hoàn toàn khác xa hình ảnh dịu dàng yêu kiều lần đầu tôi gặp tại quán lẩu.

Giờ nhìn cô ta gầy gò, cay nghiệt.

"Lý Tiếu, chị lừa tôi, còn dám đến gặp tôi à?"

Ánh mắt cô ta tối sầm lại.

Tôi đoán ra ngay cô nói đến vụ cá cược: tôi hứa sẽ công khai chúc mừng cô ta, nhưng rốt cuộc lại gửi video lật mặt cô trước toàn viện.

Tôi gật đầu:

“Ừ. Chuyện đó đúng là tôi lừa cô.”

Cô ta nghiến răng:

“Tôi bị chị hại thảm rồi! Ở viện nghiên cứu không sống nổi nữa, ai cũng nhìn tôi như quái vật. Tôi thật sự sống không nổi!”

“Tôi đã khốn khổ như vậy, chị còn xúi anh Trần đòi lại tiền từng đưa mẹ tôi chữa bệnh!”

Tôi sững lại:

“Trần Mục Lễ đã đưa tiền cho cô?”

“Không phải tình yêu Plato sao? Sao lại dính đến tiền?”

Cô ta rít qua kẽ răng:

“Chỉ là tiền chữa bệnh khẩn cấp, chị đừng nghĩ tôi giống mấy con tiểu tam ngoài kia, tôi không hèn hạ như vậy!”

Tôi ngẩng đầu, tò mò:

“Anh ta đòi lại bao nhiêu?”

Cô ta cười lạnh:

“Còn giả ngốc à? Không phải chị bảo anh ta đòi lại nguyên vẹn 200 triệu sao?!”

Hai trăm triệu.

Tôi dựa lưng vào ghế, thở phào buồn cười thật.

Tôi đã phải sống tằn tiện, chắt bóp từng đồng để dành dụm, còn Trần Mục Lễ chỉ vung tay một cái là đưa thẳng 200 triệu cho người ta.

Mà thôi chỉ là buồn cười một chút.

Không còn tức giận, không còn điên cuồng như trước.

Tôi nhìn cô ta, nghiêng đầu:

“Cô không có nổi 200 triệu à?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com