Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 6



Sau sự việc, cái đầu từng ngẩng cao đầy kiêu hãnh của Trần Mục Lễ cũng bị vận mệnh ép cúi xuống.

Nhưng không phải cúi trước tôi.

Ánh mắt anh nhìn tôi chất đầy thất vọng. Dường như anh vẫn không thể tin nổi, người từng đặt anh lên vị trí trung tâm cuộc sống, lại là người có thể xuống tay tàn nhẫn đến vậy.

Rõ ràng anh ta nghĩ mình chưa làm gì "quá đáng".

Giọng anh lúc đó mang theo sự mệt mỏi tột độ với hôn nhân và với tôi:

"Nếu đây là thứ em muốn… thì em đạt được rồi đấy."

Rồi anh cười khẩy, thu dọn đồ đạc, dọn về nhà mẹ đẻ.

Sáng hôm sau, mẹ chồng và em chồng tới "đập cửa ầm ầm".

"Lý Tiếu! Chị quá đáng rồi đấy! Chuyện có tí xíu vậy mà cũng không chịu bỏ qua! Chị có biết anh tôi phải nỗ lực thế nào để có vị trí hôm nay không? Chị còn có tim không hả?!" — em chồng gắt gỏng.

"Lý Tiếu, mẹ thật sự rất thất vọng về con." — mẹ chồng lên tiếng.

"Đúng lúc A Lễ có bước tiến quan trọng nhất trong sự nghiệp, con lại đ.â.m sau lưng một d.a.o như thế? Làm vợ chồng thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mẹ không ngờ con lại độc ác đến mức ấy, chẳng còn chút tình nghĩa nào!"

Tôi điềm nhiên.

"Tình nghĩa vợ chồng? Anh ta có giữ không?"

"Nói ra các người chắc không tin, anh ta còn bắt tôi xin lỗi cô nhân tình kia của anh ta."

"Chuyện hôm nay không phải tôi gây ra. Là do Trần Mục Lễ tự làm tự chịu. Đã dám ngoại tình thì phải có gan gánh hậu quả."

"Ngoại tình gì mà ngoại tình?!"

"Cùng lắm là… tinh thần d.a.o động một chút." — em chồng hừ lạnh.

Tôi cười lạnh, phản vấn:

"Ngoại tình tinh thần thì không phải ngoại tình?"

"Nếu chồng cô gọi một phụ nữ khác là ‘người vợ duy nhất’, cô chịu được không?"

"Anh ta dám?! Tôi bóp c.h.ế.t luôn!" — em chồng buột miệng.

Mẹ tôi cũng đến, vừa giận vừa lo:

"Tiếu Tiếu, con hồ đồ quá!"

"Tụi nó có làm gì quá đâu, con tha cho người ta một bước, sau này con mới đứng ở thế trên! Giờ con làm ầm lên, tố cáo không triệt để, lại chẳng được lợi gì, chỉ là cảm tính thôi!”

“Phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu, cũng cần một người đàn ông làm chỗ dựa. Mẹ ra lệnh, con phải đi gọi Trần Mục Lễ về ngay! Không vì mình thì cũng vì con gái con chứ!"

Tôi mắt đỏ hoe, nhưng giọng vẫn bình tĩnh, kiên quyết:

"Mẹ, mẹ có từng nghĩ cho con chưa?"

"Con biết chuyện này không đánh gục được họ. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh họ sống sung sướng, đạo mạo tử tế còn con thì mỗi ngày như bị kim châm trong tim, con chịu không nổi!"

"Là họ làm sai, tại sao họ vẫn sống yên lành còn con thì ngày nào cũng bị dằn vặt, không thở nổi?"

"Mẹ, con nghẹn trong lòng quá lâu rồi… Con khó chịu đến mức không chịu nổi nữa!"

Hai ngày nay, tôi đã nghĩ thông suốt một điều.

Dù sau này có ly hôn hay không, dù tôi sẽ thiệt hại gì, tổn thất gì… cũng có một việc tôi nhất định phải làm cho bằng được:

Chính là xả giận.

Khí không thuận, lòng không yên. Lòng không yên, đời không tĩnh.

Lúc ở trong cuộc, tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao có những bà vợ khi bắt quả tang tiểu tam lại gào khóc, chửi rủa, lôi đầu lột tóc đến thảm thiết.

Tôi tin, bình thường họ không phải người như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ cũng từng yêu đời, vui vẻ, sống vì gia đình.

Nhưng khi niềm tin đổ vỡ, bị phản bội từ chính người gần gũi nhất, khi toàn bộ thế giới bị bóp nát dưới chân thì cơn giận và nỗi sợ về tương lai sẽ khiến họ phát điên.

Và thứ duy nhất họ có thể làm ngay lúc đó, là trút ra toàn bộ!

Tôi rất nể những người phụ nữ có thể đối mặt phản bội bằng sự điềm tĩnh ly hôn, chia tiền, quay lưng bước đi.

Tôi… có thể làm được.

Nhưng tôi không dám chắc mình sẽ luôn làm được.

Tôi sợ, trong những năm tháng dài dằng dặc về sau, tôi sẽ hối hận vì đã để họ sống bình yên, vì đã không tát một cái, không giật một mớ tóc, không cho họ biết tôi đã đau đớn đến mức nào.

Vì sao tôi phải nhẫn nhịn?

Chúng nó không biết xấu hổ, thì tại sao tôi phải giữ sĩ diện?

Tôi không sai.

Tôi là người bị phản bội.

Tôi cần được xả giận.

Không phải để trừng phạt họ mà để cứu lấy chính tôi.

Tương lai tôi phải tốt, phải an yên. Không thể để một chuyện bẩn thỉu như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng từng ngày.

Dù sao, chỉ cần nghĩ tới việc họ cũng đang sống trong hỗn loạn, tôi lại thấy nhẹ lòng hơn.

Ít ra, ban ngày tay tôi không còn run, hô hấp không còn rát bỏng.

Đêm đến, tôi cũng có thể ngủ yên.

Hôm đi đón Mi Mi, mấy bà mẹ ở trường như đã biết chuyện, vây quanh an ủi tôi:

"Trời ơi, không ngờ nhà chị cũng gặp chuyện này. Đúng là đàn ông chẳng ai đáng tin!"

"Mẹ Mi Mi CÒN dám gửi thẳng bằng chứng lên đơn vị của chồng, tôi thật sự khâm phục. Nhưng mà chị không sợ anh ấy hận chị sao?"

Tôi đáp:

"Hận thì hận. Cùng lắm ly hôn."

"Ly hôn á?!"

Mấy người đều trợn mắt ngạc nhiên.

"Chị định ly hôn thật hả? Vì chuyện này mà ly hôn thì hơi quá…"

"Chị không được hành động bốc đồng. Chị mà ly hôn thì chẳng phải tiện cho con nhỏ đó rồi sao? Chị theo chồng bao năm, giờ để nó hưởng thành quả à?"

"Đúng rồi đó, đàn ông giờ biết kiếm tiền, biết về nhà là ổn rồi. Bên ngoài ai mà chẳng có tí tật, anh nhà chị nói thật là còn đỡ chán..."

Những ánh mắt phán xét và không hiểu tôi, tôi đều có thể chịu được.

Giống như việc anh ta ngoại tình thì phải gánh hậu quả, tôi xả giận cũng phải chịu những phản ứng dây chuyền tương tự.

Rất công bằng. Chỉ là mỗi người chọn cách sống khác nhau, tôi đã lường trước được.

Chỉ trừ… Mi Mi.

Một tối sau khi Trần Mục Lễ dọn ra ngoài, tôi đang chuẩn bị lên giường ngủ thì bỗng thấy Mi Mi mặc đồ ngủ đứng ở cửa, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm tôi.

"Mẹ… là mẹ đuổi ba đi phải không?"

Ánh mắt con bé khiến tôi giật mình.

Đó không phải là ánh mắt của một đứa trẻ bảy tuổi.

Có ấm ức, có trách móc, có phẫn nộ… và thậm chí, có cả oán hận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com