Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 7



Tôi vội vàng đứng dậy định kéo con bé lại gần, nhưng nó né tránh, lạnh lùng quay người sang bên.

Tay tôi lơ lửng giữa không trung.

Tôi chưa từng thấy Mi Mi như vậy, nó xa lạ đến mức đau lòng.

Con bé lớn lên do một tay tôi chăm sóc. Khi Trần Mục Lễ đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, bận đến mức chẳng mấy khi về nhà, Mi Mi từng khóc hỏi tôi:

"Ba không cần mẹ con mình nữa phải không?"

Tôi từng rất nghiêm túc nói với con:

"Ba rất thương mẹ con mình. Nhưng để cho mẹ và Mi Mi có một ngôi nhà ấm áp, ba phải cố gắng làm việc vất vả ở bên ngoài. Chúng ta phải yêu thương ba, hiểu cho ba nhớ chưa?"

"Dạ, nhớ rồi mẹ."

Sau đó, tôi còn chủ động ngồi nói chuyện với Trần Mục Lễ. Từ đó, dù có bận rộn cỡ nào, anh cũng dành ra ít nhất 30 phút mỗi ngày để chơi cùng con gái kể chuyện, chơi trò chơi.

Mi Mi rất mong chờ khoảng thời gian ngắn ngủi đó mỗi ngày.

Tình cảm giữa hai cha con ngày một khăng khít.

"Bà nội với cô bảo là mẹ đuổi ba đi! Mẹ còn khiến ba mất việc, trong khi ba cố gắng làm việc vất vả như vậy!"

"Ba tốt thế, sao mẹ lại đối xử với ba như vậy?!"

Vừa nói, Mi Mi vừa đẩy mạnh tôi một cái, rồi òa lên khóc nức nở.

"Con muốn ba về nhà! Con mặc kệ! Mẹ phải gọi ba về! Nếu không… con sẽ không thương mẹ nữa!"

Từng cơn lạnh từ tim lan dần khắp người.

Một lúc sau, tôi bình tĩnh lại, ngồi xuống giường, nhẹ giọng hỏi:

"Bà nội và cô còn nói gì với con nữa không?"

Mi Mi mắt sưng đỏ, nghẹn ngào:

"Ba với cô kia không có gì hết, là mẹ hẹp hòi, là mẹ muốn thay ba khác!"

"Còn gì nữa không?"

Tôi nghe thấy giọng mình lạnh đến đáng sợ.

Mi Mi có lẽ chưa từng thấy mẹ mình như thế, sững người, quên cả khóc, ngoan ngoãn trả lời:

"Còn… cô còn hỏi con cô Đông Phương có đẹp không, hỏi nếu cô Đông Phương làm mẹ con thì con có đồng ý không…"

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm vào da.

"Mi Mi, con gặp cô Đông Phương khi nào?"

"Gặp nhiều lần rồi. Có lần ba đón con, cô ấy ngồi trong xe. Cô còn hỏi con có muốn đi chung về nhà không. Con nói muốn."

"Lúc cô hỏi con muốn cô ấy làm mẹ không, ba có ở đó không?"

"Có."

"Ba nói gì không?"

"Không… Ba không nói gì hết."

Tôi nhắm mắt, cố trấn tĩnh cơn giận sôi sục trong người.

"Mi Mi, nếu ba mẹ ly hôn, con muốn chọn ai?"

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lại rơi xuống má Mi Mi.

Con bé vừa khóc vừa la:

"Mẹ không được bỏ ba! Nếu mẹ bỏ ba, con sẽ chọn ba! Con không chọn mẹ!"

Đêm đó, tôi mở to mắt nhìn trần nhà.

Không ngủ được.

Hôm sau, tôi gọi điện cho Trần Mục Lễ:

"Mi Mi nhớ anh. Anh về đi."

Anh im lặng không trả lời.

Tôi cũng không lên tiếng. Tôi biết anh sẽ đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viện trưởng từng nói chuyện với anh. Xét thấy vấn đề chỉ là tác phong đạo đức chưa chuẩn mực, chưa đến mức kỷ luật nghiêm trọng, cộng thêm năng lực nghiên cứu xuất sắc và nhiều thành tựu, nếu anh có thể xử lý ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, mọi án phạt sẽ được cân nhắc miễn trừ.

"Vì Mi Mi, tôi có thể về. Nhưng có điều kiện."

Giọng anh lạnh và mệt mỏi.

Nghe cũng đoán ra được, thời gian này anh không sống dễ dàng gì.

"Lại là xin lỗi Đông Phương Hạ à?"

Anh im lặng một lúc, rồi nói:

"Lý Tiếu, em xả giận cũng đủ rồi. Vì con, vì mười năm vợ chồng coi như kết thúc đi. Sau này, đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng nhắc đến cái tên đó nữa."

Tôi đồng ý.

Trần Mục Lễ chuyển về nhà.

Mi Mi vui lắm, ôm lấy ba, cười toe toét. Một lúc sau thấy tôi ngồi yên trên sofa, con bé đỏ mắt chạy tới ôm tôi, thì thầm:

"Cảm ơn mẹ."

Ba tháng từ ngày Trần Mục Lễ về lại nhà.

“Chúng tôi sống chung một nhà, nhưng lại như hai người xa lạ quen mặt.”

Tôi ngủ phòng chính. Anh ngủ thư phòng.

Trước kia, tôi nấu ăn, đợi anh về cùng ăn.

Bây giờ, tôi dùng khoản tiết kiệm chưa từng đụng tới, thuê người nấu ăn theo giờ.

Anh chưa được phục hồi chức vụ, nên thường về nhà rất đúng giờ. Nhưng tôi thì bắt đầu bận rộn.

Tôi đăng ký một kỳ thi chuyên ngành quan trọng, nếu vượt qua sẽ có lợi rất lớn cho việc thăng chức.

Trước đây, ban ngày tôi đi làm, buổi tối phải chăm Mi Mi, không có thời gian ôn luyện nên không dám đăng ký.

Bây giờ thì khác. Trần Mục Lễ rảnh, anh rửa bát, chơi với con.

Tôi ăn xong là vào phòng, dồn toàn lực ôn tập.

Ba tháng này, tôi vừa học… vừa hồi phục.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn sụp đổ.

Có lần, tôi lại buột miệng nhắc đến tên Đông Phương Hạ. Anh cũng không kìm được, trút hết uất ức bị nén.

Nhưng… chúng tôi đều là người lớn.

Sáng hôm sau, lại trở về vẻ bình thản thường ngày.

Anh hỏi:

"Thi xong chưa?"

Tôi mỉm cười:

"Nửa tháng trước thi rồi."

"Vậy có thời gian tham gia hoạt động Ngày Gia đình của công ty không?"

"Có."

Ngày diễn ra hoạt động Ngày Gia đình của công ty.

Khi tôi và Trần Mục Lễ vừa xuất hiện, cả hội trường lập tức rơi vào một khoảnh khắc yên lặng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi lặng lẽ đánh giá.

Tôi cảm nhận được rõ những ánh mắt không hề thân thiện.

Những năm qua, Trần Mục Lễ đã xây dựng hình ảnh rất tốt trong viện nghiên cứu.

Anh ấy trông nho nhã, lễ độ, không bao giờ áp đặt cấp dưới, được đám trẻ ca tụng như thần tượng.

Sau khi lời thề sấm sét của Trần Mục Lễ tại bệnh viện được truyền về viện, mọi người đều xúc động rơi lệ trước “mối tình thanh cao giữa anh và Đông Phương Hạ”.

"Ừ thì là sai, nhưng cũng là dạng sai biết dừng đúng lúc. Bao nhiêu người còn vứt vợ bỏ con, sống ngon lành đấy thôi. Vụ này thật ra còn nhẹ."

"Tình cảm nảy sinh rồi dừng ở chừng mực. Không tán đồng nhưng hiểu được."

"Nghe bảo vợ anh Trần là một bà chằn, còn Đông Phương thì yếu đuối hiền lành, sao đấu lại nổi? Đã bị hủy dung, còn bị làm nhục công khai, nghiên cứu sinh giỏi giang giờ bị đẩy về hậu cần trả giá quá đắt rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com