Kẻ Thay Thế
“Buông d.a.o xuống ngay! Nếu dám làm cô ấy bị thương, tao sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!”
Tôi bật cười lạnh, rồi áp lưỡi d.a.o lên mặt cô gái kia.
Không ngờ ngay giây sau, bác sĩ Đinh như phát điên lao đến, trong tay cầm theo một lọ chất lỏng không rõ, định hắt vào người tôi.
Tôi hoảng hốt tránh theo phản xạ.
Không ngờ lại khiến hắn hắt thẳng thứ đó lên mặt cô gái trong quan tài băng.
Gương mặt vốn trắng bệch tinh xảo của cô ấy lập tức bắt đầu mục nát.
“Đồ ngu! Mày đang làm cái gì vậy!”
Lục Văn Thành gào lên giận dữ.
“Đi c.h.ế.t đi!”
Bác sĩ Đinh mất hết lý trí, lập tức rút từ túi ra một nắm thuốc bột rồi hắt thẳng vào người tôi.
Tôi không kịp phòng bị, lập tức buồn nôn, nôn mửa, ngã quỵ xuống đất.
Bác sĩ Đinh cầm d.a.o phẫu thuật, định đ.â.m xuống người tôi.
Lúc đó tôi chẳng còn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể né tránh.
“Cuối cùng vẫn thất bại rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống má.
“Tạm biệt nhé, Trần Tự.”
Chương 10
Nhưng nỗi đau mà tôi tưởng tượng không xảy ra.
“Tại sao trên vai phải của cô lại có vết bớt như thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Văn Thành nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ông ta giữ c.h.ặ.t t.a.y cầm d.a.o của bác sĩ Đinh, m.á.u chảy không ngừng.
Nhưng ông ta hoàn toàn không để ý đến tay mình, chỉ chăm chăm nhìn tôi, hỏi đi hỏi lại:
“Tại sao, rốt cuộc là từ đâu ra!?”
Trước mắt tôi tối sầm lại, tôi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, mùi đầu tiên tôi ngửi được chính là mùi sát trùng nồng nặc của bệnh viện.
“Cô tỉnh rồi.”
Lâm Khuê mặt không cảm xúc nhìn tôi.
“Tôi đi gọi Trần Tự.”
Cô ấy đứng dậy bước ra ngoài.
Ngay giây sau, tôi thấy Trần Tự xách một bình nước nóng đỏ lao vào phòng.
“Tỉnh rồi à?”
Một cốc nước ấm được đưa đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nay lại lộ ra vẻ mệt mỏi, xám xịt.
Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, anh đã ôm chặt lấy tôi.
“Tại sao em lại ngốc thế, em suýt mất mạng rồi, em có biết không?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài bỗng phát ra tiếng "rầm".
Trần Tự buông tôi ra, quay đầu nhìn về phía cửa, thì thấy Lâm Khuê đã rời đi.
Những ngày sau đó, Trần Tự luôn ở bệnh viện chăm sóc tôi, còn Lâm Khuê thì không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Từ lời kể của Trần Tự, tôi mới biết:
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com