Kẻ Thay Thế

Chương 12



Cô gái trong phòng thí nghiệm chính là con gái của bác sĩ Đinh.

Và cái gọi là “thí nghiệm” đó chẳng có căn cứ khoa học nào, chỉ là bác sĩ Đinh mù quáng muốn cứu sống con gái.

Điều khiến tôi sốc nhất chính là:

Tôi là con gái ruột của Lục Văn Thành.

Còn cô gái nằm trong quan tài băng là chị gái cùng mẹ khác cha của tôi.

Vài ngày sau, Lục Văn Thành nói muốn đón tôi về.

Nhưng tôi đã từ chối.

Dù gì đi nữa, tôi cũng thật sự sợ và ghê tởm ông ta từ tận đáy lòng.

Có lẽ là vì cảm thấy tội lỗi, nên ông ta không cưỡng ép tôi.

Bác sĩ Đinh bị trừng phạt thích đáng.

Tôi được trở lại ngôi nhà xưa, nơi có ba mẹ và anh trai yêu thương tôi.

Quan trọng nhất là — Trần Tự không chết, và tôi được ở bên anh ấy.

Mọi chuyện dường như đang dần trở nên tốt đẹp.

Nhưng vài ngày sau, tôi đột nhiên choáng đầu, buồn nôn, toàn thân đau nhức, rồi hôn mê bất tỉnh.

Đưa vào bệnh viện, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.

Trần Tự lo đến phát điên, nhưng lại bất lực.

Tôi nói với anh ấy, chắc là do loại thuốc bác sĩ Đinh đã rắc lên người tôi.

Trần Tự lập tức đi tìm hắn, nhưng không ngờ hắn đã tự sát trong tù.

Trần Tự tuyệt vọng, mỗi ngày đều canh bên tôi, mắt thâm quầng đỏ ngầu vì thức trắng.

Không ngờ, vài hôm sau, cơ thể tôi bắt đầu có dấu hiệu phục hồi, và được chuyển từ ICU sang phòng thường.

Ba mẹ và anh trai tôi mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm tôi nhiều lần.

Còn Lục Văn Thành thì luôn đứng bên ngoài phòng bệnh, nhưng không dám bước vào.

Có lẽ là một phép màu, bệnh của tôi thực sự bắt đầu thuyên giảm.

Thấy tình trạng của tôi dần tốt lên, trên gương mặt lạnh lùng của Trần Tự cũng dần có thêm nụ cười.

Vào đêm trước ngày tôi xuất viện, Trần Tự ra ngoài mua đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi không ngờ Lâm Khuê đột nhiên xông vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tống Hựu, dựa vào cái gì mà cô có được anh ấy?”

“Cô có biết không, quãng thời gian khó khăn nhất của anh ấy là tôi ở bên cạnh!”

“Cô đi c.h.ế.t đi!”

Cô ta như phát điên, gào thét trong phòng bệnh của tôi.

Giây sau, một con d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi, cơn đau khiến tôi gần như ngất lịm.

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi thấy Trần Tự loạng choạng chạy vào, hộp cơm anh mua rơi đầy trên mặt đất…

Chương 11

Tôi mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”

“Tiết kiệm chút sức đi, cái mạng này của cô bây giờ cũng không phải của cô nữa, mà là của Trần Tự.”

“Cô thật sự nghĩ rằng c.ắ.t c.ổ tay là có thể c.h.ế.t à? Đừng đùa, mạng sống không dễ mất như thế đâu, mạng nói tỷ lệ thành công chỉ có 5%.”

Một cốc nước nóng được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn — người đưa nước lại là Lâm Khuê.

“Nhưng rõ ràng cô ta đã g.i.ế.c tôi mà! Ngay vừa nãy!”

Tôi lập tức ngồi bật dậy — lạ là ngực tôi chẳng hề đau.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Có vẻ như cô ta hiểu ánh mắt tôi, liền đưa cho tôi giấy bút.

“Trần Tự đâu?”

Tay tôi run run khi viết ra dòng chữ ấy.

“Tôi thấy cô ngủ lâu quá nên đầu óc lú lẫn rồi phải không?”

“Chẳng phải chính mắt cô đã thấy anh ấy c.h.ế.t sao?”

Mắt Lâm Khuê đỏ lên, gương mặt đầy khó chịu.

Tôi hoảng loạn giật lấy điện thoại trong tay cô ta.

Giây sau, tôi sững sờ — ngày hiện tại trên điện thoại đã là ngày thứ sáu sau khi tôi tự sát.

Tôi ngồi thụp xuống giường, nước mắt tự nhiên rơi lã chã.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com