Kẻ Thay Thế

Chương 2



2 “Tiểu Hựu, chú Lục rất giàu, nếu con đi với chú, sau này có thể chữa khỏi bệnh, biết đâu nói được nữa.”

Viện trưởng nở nụ cười rạng rỡ, nắm tay tôi nói.

“Đừng khóc nữa. Chú đang nhìn đấy!”

Bà ta vội lau nước mắt cho tôi, sợ người đàn ông trong bộ vest đắt tiền sẽ chê tôi là đứa trẻ phiền phức.

Người đàn ông ánh mắt sắc như dao, nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lạnh nhạt ra lệnh:

“Nó là Tống Hựu? Được. Ba ngày nữa, tôi đến đón.”

Tôi sợ đến mức nắm chặt áo viện trưởng, lắc đầu liên tục.

“Tiểu Hựu, sao hôm nay con lạ vậy?”

Viện trưởng cúi xuống dỗ tôi, rồi lập tức quay lại xin lỗi rối rít:

“Ngại quá, ông Lục. Hôm nay nó lạ thật, chứ bình thường rất nghe lời.”

“Cô ấy không muốn đi, mấy người mù à? Không thấy sao?”

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện — kéo tôi ra sau lưng.

Trần Tự.

Cậu ta vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt lúc này… sắt bén như lưỡi dao.

Kiếp trước cậu cũng đã làm như vậy…

Nhưng tôi lại ngây thơ nghĩ rằng cậu ghét tôi, không muốn tôi có “người cha giàu có”.

Tôi không ngờ…

Người luôn mắng tôi ngốc nghếch, luôn xua đuổi tôi, lại là người dám hy sinh cả mạng sống để bảo vệ tôi.

“Thằng oắt con ở đâu ra, xía vào chuyện người lớn!”

Người đàn ông nhíu mày, ra hiệu cho vệ sĩ kéo cậu đi.

“Biến đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cậu gào lên, dùng cả cơ thể bé nhỏ chắn trước tôi.

“Các người nhầm rồi. Tôi mới là Tống Hựu!”

Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên.

Là Lâm Khuê, đứa trẻ từng bắt nạt tôi nhiều nhất trong trại.

Tại sao… cô ta lại nói vậy?

“Lâm Khuê, con nói gì thế? Về mau!”

Viện trưởng hoảng loạn chạy đến bịt miệng cô ta.

“A! Bà làm gì vậy?!”

Lâm Khuê cắn tay viện trưởng, chạy đến bên ông Lục.

“Chú ơi, con mới là người chú cần. Con muốn nói chuyện riêng với chú.”

Ông ta thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng tỏ ra hứng thú.

Hai người nói chuyện một lúc, ông ta gật đầu:

“Viện trưởng Tống, tôi đưa con bé này đi.”

“Nhưng… cô bé không phải Tống Hựu! Cô ấy là Lâm Khuê…”

“Cô đang dạy tôi làm việc đấy à?”

Viện trưởng tím mặt, không dám nói thêm lời nào.

Xe sang lao đi mất hút.

Tôi quay sang Trần Tự, dùng tay cuống quýt ra dấu:

"Trần Tự! Đừng để Lâm Khuê đi! Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm! Cậu nói gì đi!"

Cậu nhìn tôi một cái, không nói một lời… rồi quay lưng bỏ đi.

Chỉ còn tôi, bất lực… và cơn tuyệt vọng không thể hét thành lời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com