Kẻ Thay Thế

Chương 3



“Tránh ra, tôi ghét cậu, tôi không muốn nghe cậu nói gì hết!”

“Cậu đang ghen tị đúng không? Vì tôi sắp có một người cha siêu giàu!”

Lâm Khuê tức giận hét vào mặt tôi, rồi đẩy mạnh tôi ngã xuống đất như thể tôi là kẻ xấu xa nào đó không xứng tồn tại.

Đầu gối trắng trẻo của tôi bị trầy xước, m.á.u bắt đầu rỉ ra.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu không sao chứ? Tớ không cố ý đâu mà…”

Một giây sau, Lâm Khuê lại vội vàng kéo tôi dậy, liên tục xin lỗi, thái độ như lật mặt chỉ trong chớp mắt.

Tôi sững người. Rõ ràng vừa mới đây còn gắt gỏng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, giờ lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

“Lâm Khuê, cô đang làm cái gì vậy?”

Trần Tự từ đâu bước tới, giọng đầy tức giận. Anh nhanh chóng kéo tôi ra sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lâm Khuê.

Tôi chợt nhớ ra — đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất. Lâm Khuê, cô ta chỉ cúi đầu trước một người — Trần Tự.

Nhưng hôm nay Lâm Khuê rất kỳ lạ. Nếu là mọi khi, cô ta đã sà vào người Trần Tự gọi “A Tự” đầy âu yếm.

Thế mà hôm nay, cô ta chỉ lặng lẽ nhìn Trần Tự, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa thứ gì đó khiến tôi rùng mình.

Từ hôm đó, tôi không khuyên Lâm Khuê nữa.

Nếu cô ta thật sự muốn lao đầu vào chỗ chết, vậy thì tùy. Tôi không còn mang gánh nặng “phải cứu người” trên vai nữa.

“Anh Tự… anh có tiếc em không?”

“Anh Tự, đây là tất cả kẹo em dành dụm, em đều cho anh hết.”

“Anh Tự… thật sự em không nỡ rời xa anh…”

Tôi đang lặng người thì giọng Lâm Khuê vang lên, vừa nũng nịu vừa như sắp khóc.

Dù mới chỉ năm tuổi, ăn mặc mộc mạc, nhưng gương mặt cô ta tinh xảo như búp bê, đặc biệt là đôi mắt to long lanh rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Cô ta đang dùng đôi mắt ấy, nhìn Trần Tự chăm chú.

Còn Trần Tự chỉ đứng đó, lạnh lùng, không nói một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt Lâm Khuê, ban đầu đầy kỳ vọng và quyến luyến, dần dần vụn vỡ.

“Nếu người sắp rời đi là cô ấy… chắc chắn anh đã không im lặng như vậy!”

Cô ta siết chặt tay, suýt nữa òa khóc.

Ba ngày sau, Lâm Khuê được người đàn ông từng là cha kiếp trước của tôi đến đón.

Khi rời đi, cô ta nhìn Trần Tự như muốn khắc sâu hình bóng anh vào mắt.

Rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi tưởng ánh mắt đó sẽ tràn ngập căm ghét.

Nhưng không — nó lại đầy ẩn ý mà tôi không thể giải mã.

Sau khi cô ta đi, một cặp vợ chồng giàu có khác đến nhận nuôi tôi.

Họ không để tâm việc tôi không nói được, chỉ bảo “vừa nhìn đã thấy rất hợp”.

Họ muốn đưa tôi đi ngay trong ngày.

Trần Tự chỉ đứng nhìn từ xa, không đến chào tạm biệt.

Tôi thấy cậu ấy có nói gì đó với mẹ nuôi tôi.

Mẹ lắc đầu, xua tay.

Rồi cậu cúi đầu bước đi, tôi không nhìn rõ vẻ mặt.

Tôi muốn nói với cậu, đừng luôn im lặng như vậy, hãy cố tìm một gia đình tốt.

Tôi còn muốn cảm ơn… vì cậu đã bảo vệ tôi.

“Có lẽ kết cục tốt nhất chính là… từ đây chúng ta không gặp lại nữa. Chỉ cần cả hai sống tốt, thế là đủ.”

Tôi liếc nhìn Trần Tự lần cuối, rồi bước lên xe.

Cậu vẫn đứng đó rất lâu, rất lâu, không hề nhúc nhích.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com