Có tin đồn rằng hoàng huynh của ta gần đây say mê một nữ tử thanh lâu, ngày đêm lưu luyến, bỏ bê cả vương phi của mình. Vì chuyện này, vương phi đã tìm đến ta khóc lóc không biết bao lần.
Ám vệ báo lại, hoàng đệ của ta cũng mê mệt một cô nương thanh lâu, ngày ngày quấn quýt không rời, gọi nàng là "tỷ tỷ" thân thiết hơn cả ta – hoàng tỷ ruột của nó.
Ngay cả vị hôn phu lạnh lùng của ta, một đại tướng quân danh tiếng, cũng thường xuyên đến thăm nàng. Mà kỳ lạ thay, nữ tử thanh lâu này đều cùng một người, tên gọi Mộ Luyến Tuyết.
Nghe xong, ta vừa ăn hạt đào, vừa gõ bàn cười nhạt.
"Mộ Luyến Tuyết? Thú vị nhỉ..."
Sau đó, ta ra lệnh cho ám vệ mang nàng tới gặp ta.
Ám vệ của ta hiệu suất cao vô cùng. Lệnh vừa ban, chưa đến một nén nhang, nàng đã bị trói ném trước mặt ta.
Mộ Luyến Tuyết bị trói chặt, miệng bị nhét vải, mặt đầy son phấn lem nhem, khóc lóc thảm thương. Nhìn cảnh này, ta hơi ái ngại, hỏi ám vệ:
"Ngươi làm thế nào mà mang nàng đến đây?"
Ám vệ nghiêm túc trả lời: "Đánh ngất rồi khiêng đến!"
Ta bật cười: "Lần sau nhẹ nhàng chút, không cần bạo lực thế."
Sau khi tháo vải khỏi miệng nàng, ta điềm đạm hỏi:
"Có phải ngươi đã quyến rũ hoàng huynh ta đến mức bỏ bê mọi việc, khiến hoàng tẩu ta khóc hết nước mắt không?"
Ban đầu, ta chỉ định nói chuyện tử tế, giải quyết nhẹ nhàng. Dẫu sao, một nữ tử thanh lâu cũng chỉ vì tiền. Cứ thưởng cho nàng chút bạc rồi bảo nàng rời đi là xong. Nhưng không ngờ Mộ Luyến Tuyết lại lớn tiếng phản bác:
"Ngươi là muội muội của Cố Liên Thành? Hay là Ung Vương phi phái ngươi tới đây?
Nữ nhân các ngươi đúng là bị hạn chế tư duy! Nam nhân ngoại tình thì cứ trách nữ nhân khác, sao không tự nhìn lại bản thân?
Cố Liên Thành và vương phi vốn không có tình cảm, hôn nhân ép buộc chỉ là tra tấn. Ta là đang giúp vương phi giải thoát!"
Xanh Xao
Ta nghe đến đây thì bật cười. "Ngươi cao thượng nhỉ?"
Cố Liên Thành và vương phi quen biết từ nhỏ, cưới nhau đã mười năm, con cái ba đứa, vương phi hiện còn đang mang thai. Yêu hay không yêu, đến lượt nàng ta nói sao?
Ta cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:
"Ngươi biết rõ hắn đã có gia đình, lại vẫn cố tình dây dưa, đây là cách ngươi gọi là tự tôn, tự trọng sao?"
Mộ Luyến Tuyết dõng dạc đáp:
"Tình yêu không có kẻ thứ ba, chỉ có người không được yêu mới là kẻ thừa!"
Lúc này, ta không thể nhịn được nữa, đập bàn quát lớn:
"Ngọc Hoà! Xử nàng đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-xuyen-sach-me-hoac-ca-kinh-thanh/chuong-1.html.]
Ngọc Hoà lập tức nắm gáy nàng, kéo ra ngoài.
Mộ Luyến Tuyết tái mặt hoảng hốt, lớn tiếng gào lên:
“Cố Phượng Ca! Ta khuyên ngươi mau thả ta ra!”
“Ta chính là nữ chính trong quyển sách này, là Hoàng hậu tương lai sẽ cưới hoàng huynh ngươi. Ngươi chỉ là một nữ phụ ác độc, dám đối xử với ta như vậy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt! Ta khuyên ngươi, đừng tự tìm đường chết...”
???
Ta nhướn mày, giọng lạnh tanh: “Ngọc Hoà, chặt kẻ này thành từng khúc cho ta!”
Còn tưởng kẻ có thể mê hoặc hoàng huynh ta là một nữ tử tài sắc vẹn toàn, không ngờ lại là một kẻ não có vấn đề. Hôm nay nếu ta không xử lý nàng, thì ba chữ Cố Phượng Ca này khỏi cần giữ!
Ai ngờ, hoàng đệ ta không biết nghe tin từ đâu, lập tức chạy đến.
“Hoàng tỷ! Đừng làm thế!”
“Ngươi không được động đến Luyến Tuyết tỷ tỷ, có gì cứ nhằm vào ta!”
Thật ra, ta không định ra tay với hoàng đệ.
Dù gì đi nữa, hắn cũng là đệ ruột ta. Năm đó, mẫu hậu vì sinh hắn mà khó sinh, tổn thương nguyên khí, rồi qua đời khi ta mới tám tuổi. Trước lúc lâm chung, mẫu hậu nắm tay ta dặn dò:
“Phượng Ca, A Ngô là đệ đệ con. Sau này ta không còn, con phải chăm sóc nó thật tốt.”
Ta lớn hơn Cố Tê Ngô bốn tuổi, từ nhỏ đến lớn đều ghi nhớ lời mẫu hậu, hết lòng dạy dỗ, bảo vệ hắn. Nhưng hôm nay, nhìn hắn vì một kẻ chẳng ra gì mà lớn tiếng cãi lại ta, thậm chí cam tâm chịu c.h.ế.t thay, lòng ta chợt lạnh đi.
Ta cố đè nén cơn giận, dịu giọng khuyên:
“A Ngô, về cung đi, đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Hoàng đệ ta năm nay mới mười bốn, nhưng nghe thế lại khóc đỏ mắt như con thỏ nhỏ:
“Hoàng tỷ! Ta không phải trẻ con! Ngươi đừng quản ta nữa!”
“Ngươi bắt nàng đến đây là vì nghe được gì đúng không? Có phải vì ta không?”
Hắn nắm lấy tay ta, nghẹn ngào:
“Luyến Tuyết tỷ tỷ thật sự rất tốt với ta. Nàng dạy ta hát ‘Vì ngươi bước vào nơi tối tăm, yêu ngươi chẳng chút hối hận’...”
“Nàng còn kể cho ta nghe chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Sinh nhật ta, nàng còn làm bánh sinh nhật cho ta...”
À, năm nay đúng là sinh nhật hắn, nhưng ta nhớ khi ấy mình đang ở Kỳ Sơn tiêu diệt thổ phỉ theo lệnh phụ hoàng, tự tay c.h.é.m đầu 108 tên.
Hắn luyên thuyên một hồi, cuối cùng kết luận:
“Hoàng tỷ! Luyến Tuyết tỷ tỷ là người quan tâm ta nhất trên đời, ngươi thả nàng ra đi. Nếu không... nếu không ta sẽ c.h.ế.t cho ngươi xem!”