Nghe vậy, ta chỉ thấy nực cười. Mười bốn năm nuôi nấng hắn, cuối cùng không bằng một nữ tử thanh lâu mới quen vài tháng. Hắn đúng là vong ân bội nghĩa! Nếu mẫu hậu không mất sớm, ta thật muốn nhét hắn trở lại bụng người để làm lại từ đầu.
Ngọc Hoà – ám vệ thân cận của ta nghe vậy liền rút đoản đao bên hông, “cạch” một tiếng ném xuống trước mặt A Ngô.
Hoàng đệ ta ngẩn người nhìn ta, rồi lại nhìn Ngọc Hoà, nước mắt dâng tràn nhưng không rơi được, cả khóc cũng quên mất.
Ta cười nhạt, không khí trong phòng lập tức trở nên gượng gạo.
Ngọc Hoà nhíu mày, nhìn ta rồi nói:
“Công chúa, Tấn Vương điện hạ kỳ lạ thật, nói muốn c.h.ế.t cho chúng ta xem, nhưng cho đao lại không chết.”
Nàng chớp đôi mắt tròn xoe, nghiêng đầu hỏi A Ngô:
“Tấn Vương điện hạ, rốt cuộc ngươi có c.h.ế.t hay không? Thuộc hạ còn đang chờ xem đây!”
Ta giả vờ trách nàng:
“Đừng nói bừa, A Ngô chỉ là còn trẻ bồng bột, không thể nào vì một nữ tử thanh lâu mà liều mạng đâu.”
A Ngô bị khích tướng, lập tức nắm đoản đao lên, đặt lên cổ mình.
“Hoàng tỷ! Nếu ngươi không thả Luyến Tuyết tỷ tỷ, ta sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt ngươi!”
“Ta là đệ đệ duy nhất của tỷ! Tỷ đã hứa với mẫu hậu sẽ chăm sóc ta cả đời, tỷ không được nuốt lời!”
Mộ Luyến Tuyết thấy A Ngô vì mình mà quên cả mạng sống, cảm động rơi nước mắt:
“A Ngô! Ngươi thật khờ, vì ta mà liều mạng thế này...”
Nàng quay sang ta, ánh mắt phẫn nộ:
“Cố Phượng Ca, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi! Ta là nữ chính thiên mệnh, càng bị áp chế, ta càng mạnh mẽ hơn!”
Chưa kịp nói hết câu, Ngọc Hoà liền nhét giẻ vào miệng nàng, lạnh lùng nói:
Xanh Xao
“Nữ nhân này đúng là nói nhảm quá nhiều, chỉ là một nữ tử thanh lâu, cũng dám tự nhận mình là thiên mệnh sao?”
Ta bị mắng đến mức nghẹn lời. Dù mẫu hậu mất sớm, người ngoài đồn ta bệnh tật ốm yếu, nhưng ta đường đường là trưởng công chúa, là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng. Hôm nay lại bị một kẻ thấp kém chỉ thẳng mặt sỉ nhục, đúng là lần đầu tiên.
Ngọc Hoà thấy sắc mặt ta không ổn, nghiêm nghị hỏi:
“Công chúa, giờ nên làm gì?”
Ta nhìn hoàng đệ Cố Tê Ngô đang quỳ dưới chân, rồi lại liếc sang Mộ Luyến Tuyết. Đỡ trán, cố nén cơn giận, ta phất tay ra lệnh:
“Ngọc hoà, đánh vào m.ô.n.g hắn cho ta.”
Ngọc Hoà là ám vệ được phụ hoàng thân huấn luyện, rất chuyên nghiệp trong việc xử lý những chuyện thế này. Nàng biết cách chọn chỗ đau nhất mà đánh, vừa không tổn thương tạng phủ, lại không để lại sẹo.
Khi đánh Cố Tê Ngô, nàng cẩn thận từng chút một, nhưng tiếng khóc của hắn thì vang dội cả sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-xuyen-sach-me-hoac-ca-kinh-thanh/chuong-2.html.]
Đến lượt Mộ Luyến Tuyết, Ngọc Hoà không nể nang như vậy. Chỉ vài nhát đã đánh nàng ngất xỉu.
Nhìn Cố Tê Ngô nằm sõng soài với chiếc m.ô.n.g đỏ rực, ta thở dài làm ra vẻ xót xa, nhưng trong lòng thì... sung sướng vô cùng.
Đánh đệ đệ thật sự rất thỏa mãn! Đúng là phải ra tay sớm mới được!
Nhưng dù sao ta cũng là tỷ tỷ hắn, không thể chỉ đánh mà không dỗ.
Ta nhẹ giọng, nước mắt rưng rưng:
“Ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ đánh ngươi mà không đau lòng sao?”
“Đánh vào thân ngươi, nhưng đau là ở tim tỷ tỷ!”
“Ngươi bốn tuổi đã mất mẫu hậu, lúc đó tỷ tỷ cũng chỉ mới tám tuổi. Mấy năm nay, tỷ tỷ phải cắn răng chịu khổ, nuôi ngươi lớn lên, thế mà ngươi lại vì một nữ nhân không ra gì, sẵn sàng dùng cả tính mạng ép ta...”
“Tim tỷ tỷ, đau quá!”
Ta ôm ngực, lén ra hiệu cho Ngọc Hoà.
Ngọc Hoà lập tức cuống cuồng đỡ lấy ta, lo lắng hỏi:
“Công chúa, người không sao chứ? Bệnh tim lại tái phát sao? Có cần gọi Vệ tiên sinh đến không?”
Năm đó phụ hoàng muốn che giấu thực lực của ta, liền tạo ra vỏ bọc “công chúa ốm yếu bẩm sinh”. Nhờ vậy, mọi sự thiên vị của phụ hoàng dành cho ta đều trở thành lẽ thường tình.
Năm ta tròn 18 tuổi, trong số các hoàng tử, công chúa, không ai được sủng ái hơn ta. Phủ công chúa của ta có đến 3.000 tư binh, quy cách cao nhất triều đình. Vệ tiên sinh – người ngoài chỉ biết đến ông như một y sĩ trong phủ nhưng thực chất lại là phụ tá đắc lực, tinh thông cả binh pháp lẫn y thuật.
Cố Tê Ngô đang ôm m.ô.n.g khóc lóc, thấy sắc mặt tái nhợt của ta, lập tức bò đến:
“Hoàng tỷ! Người sao thế? Hoàng tỷ!”
Ta yếu ớt tựa vào người hắn, nhận lấy viên “Bảo Tâm Hoàn” từ Ngọc Hoà đưa, uống thêm một ngụm nước rồi mới miễn cưỡng lấy lại sức.
Ta nở nụ cười nhạt, dịu dàng xoa mặt Cố Tê Ngô, nói:
“A Ngô lớn rồi, nhưng sao lại để người ta gọi ngươi như thế?”
“Ta cứ nghĩ, chỉ có tỷ tỷ mới được gọi tên này thôi.”
Cố Tê Ngô ngơ ngác, mặt thoáng chút áy náy.
Ta bảo Ngọc Hoà đưa Mộ Luyến Tuyết đi, rồi nắm tay Cố Tê Ngô, khẽ khàng khuyên bảo:
“A Ngô, ngươi cảm thấy tỷ tỷ nhẫn tâm phải không?”
Hắn mếu máo không nói, nhưng ánh mắt đã thay lời.
Ta nén cơn giận, dịu giọng:
“Ngươi có biết nàng đã nói gì với tỷ tỷ không?”
“Nàng nói... nàng là Hoàng hậu tương lai sẽ cưới hoàng huynh, còn bảo chúng ta đối nghịch với nàng sẽ không có kết cục tốt.”