Kẻ Xuyên Sách Mê Hoặc Cả Kinh Thành

Chương 4



Vệ tiên sinh ngập ngừng, khuôn mặt lộ vẻ khó xử:

“Nàng nói… Thành Vương phi cũng là phản diện, kết cục còn thảm hơn công chúa. Vì từng khiến nàng ngã suýt mất con, Thành Vương sẽ giao nàng cho thị vệ làm nhục đến chết, còn các con nàng cũng không có kết cục tốt.”

Nghe vậy, ta không nhịn được mà bật cười.

Lời này, nếu không phải kẻ mất trí nói, thì hẳn là ý đồ đáng chết!

Ta bảo vệ tiên sinh:

“Sao chép một bản, đưa cho hoàng tẩu xem.”

Ban đầu, ta chỉ định g.i.ế.c nữ nhân kia cho xong chuyện, nhưng giờ lại thấy nàng thú vị. Ta muốn biết, người phải ngu ngốc đến mức nào mới dám bịa ra những điều hoang đường như vậy.

Ta cũng muốn xem, hoàng huynh ta làm sao trở thành hoàng đế như lời nàng!

Ban đầu, ta điều tra Mộ Luyến Tuyết chỉ để xem nàng có âm mưu gì, muốn lôi ra kẻ đứng sau. Không ngờ từ một hồ sơ nhỏ, lại khui ra năm sáu kẻ tham quan ô lại.

Có những quan chức nhỏ bé, mỗi năm nhận bổng lộc không quá mấy trăm lượng, vậy mà ở thanh lâu lại dám tiêu cả vạn, thậm chí hàng chục vạn lượng. Có những kẻ chức cao quyền trọng, bên ngoài thì vờ thanh liêm, bên trong lại đầy tham ô.

Thật đúng là thối nát đến tận xương.

Trong danh sách ấy, có một cái tên khiến ta chú ý:

“Tần Túc?”

Đây chẳng phải là vị hôn phu của ta, đương triều nhất phẩm đại tướng quân sao?

Hắn vốn lạnh lùng, nghiêm nghị, chưa từng đối xử tử tế với ai. Sao lại có mặt trong danh sách tiêu tiền vào thanh lâu?

Ta lập tức tiến cung, đưa danh sách cho phụ hoàng.

Phụ hoàng xem xong, tức đến mức ho khan không ngừng. Một hồi lâu sau, ông mới nói:

“Thiên Cơ Lâu bao năm nay không được dùng tới, lưỡi d.a.o này đã lâu không dính máu.”

Phụ hoàng ta là người m.á.u lạnh, từng bước đạp lên núi thây biển m.á.u để từ lãnh cung trở thành hoàng đế. Trong mắt ông, tình cảm chẳng qua là thứ xa xỉ.

Thế nhưng, ta biết ông suốt đời chỉ yêu một mình mẫu hậu. Sau khi bà qua đời, ông chưa từng lập thêm ai làm hậu. Vì ta giống mẫu hậu, nên ông đặc biệt ưu ái ta hơn bất kỳ ai.

Khi các huynh đệ tranh đoạt ngai vàng đến sứt đầu mẻ trán, ta chỉ việc ngồi dùng ngọc tỷ của ông để đập hạch đào, hoặc vẽ rùa lên tấu chương của họ.

Phụ hoàng cười nói với ta vài câu, sau đó giả vờ như vô tình hỏi:

“Ta thấy tên Tần Túc cũng nằm trong danh sách, dù không tiêu nhiều, chỉ một vạn lượng. Có cần ta gọi hắn tới để gõ đầu không?”

Ta suy nghĩ một lúc, cười đáp:

“Không cần, để nhi thần tự đi hỏi hắn là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Dù nói không quan tâm, nhưng ta không thể hoàn toàn thờ ơ với chuyện của Tần Túc. Lúc đồng ý hôn sự này, ta chỉ để ý đến 30 vạn binh quyền trong tay hắn.

Nhưng lâu ngày, ta lại có chút để ý tới hắn. Tháng trước, hắn còn sai người đi ngàn dặm từ Lĩnh Nam mang quả vải ướp lạnh về tặng ta.

Nếu phụ hoàng hỏi đến, chắc hắn sẽ không giữ nổi mạng. Vì chút tình nghĩa quả vải, ta quyết định tạm tha cho hắn.

Hoàng tẩu nhận được thư ta gửi, ngay hôm sau đã khóc lóc chạy tới tìm.

“Phượng Ca, ta cảm thấy những lời nàng nói đều là sự thật. Nếu không, tại sao Thành Vương lại nhẫn tâm như thế? Ta là vợ kết tóc, đã ở bên hắn từ năm 16 tuổi, cùng trải qua bao năm tháng, sinh con dưỡng cái. Thế nhưng hắn lại đối xử với ta như vậy…”

Ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Nàng ta bảo đó là hào quang nữ chính."  

"Mọi nam nhân đều sẽ vì nàng mà say mê, nàng không thể ngăn cản người khác thích mình."  

Hoàng tẩu nghe xong, bỗng nhiên kích động, tay ôm bụng, hoảng hốt kêu lên:  

"Phượng ca, ta... bụng ta đau quá!"  

"Ta hình như sắp sinh rồi!"  

Ta giật mình hoảng sợ: "A? Giờ phải làm sao đây?"

Vì năm đó mẫu hậu sinh nở khó khăn, suýt mất mạng, ta sợ nhất là nhìn thấy cảnh nữ nhân lâm bồn.  

Ngọc Hoà từ nhỏ luyện võ, cầm đao múa kiếm, hoàn toàn không hiểu chuyện này.  

May mà Xuân Hiểu, nha hoàn của hoàng tẩu, biết cách ứng phó, vội nói: "Trước tiên đỡ vương phi vào phòng, sai người chuẩn bị nước ấm cùng dây lụa!"  

Xanh Xao

Ta hoảng hốt hỏi: "Sau đó thì sao?"  

Xuân Hiểu đáp: "Phải mời bà đỡ và nữ đại phu! Trong phủ ai nấy đều bị giam lỏng, nô tỳ không thể rời đi, xin công chúa phái người đến đón bà ấy đến."  

Ta vốn sợ máu, nhưng cũng không thể chậm trễ, vội gật đầu rồi quay người đi ngay.  

"Ngọc Hoà, chuẩn bị ngựa, theo ta đến vương phủ đón người!"  

Ta khẩn trương đến mức thở gấp, mồ hôi ướt đẫm, ra khỏi phủ công chúa mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.  

Dọc đường thúc ngựa chạy gấp, cuối cùng cũng tới vương phủ, mời được bà đỡ và nữ đại phu lên xe ngựa, vội vã trở về.  

Giữa đường, ta bất ngờ gặp một người.  

"Tần Túc?"  

Hắn dường như vừa từ quân doanh trở về, thấy ta thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng xuống ngựa hành lễ.  

"Thần tham kiến trưởng công chúa."  

"Điện hạ vội vã thế này là có chuyện gì?"