Kẻ Xuyên Sách Mê Hoặc Cả Kinh Thành

Chương 3



Giọng ta chùng xuống, nhấn mạnh từng chữ:

“Nhưng... ngươi mới là con chính thất!”

Nói đến đây, ta dừng lại, thế là đủ.

Ta phất tay, ra lệnh:

“Đưa đệ đệ về đi, ta mệt rồi.”

“Ngươi cũng đã mười bốn tuổi, không còn là trẻ con nữa, nên nghĩ đến việc thành gia lập thất."

“Nếu để người ta biết trước khi thành thân, ngươi từng qua lại với một nữ tử thanh lâu, thử hỏi gia tộc nào dám gả nữ nhi cho ngươi?”

Lời nói của ta như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến Cố Tê Ngô vốn còn trẻ con ngây ngô bỗng trưởng thành hẳn sau một đêm.

Hắn nghiêm trang cúi đầu hành lễ:

“Hoàng tỷ, người hãy nghỉ ngơi, A Ngô xin phép cáo từ.”

Lúc rời đi, hắn còn cố giữ lưng thẳng đứng, dù bị đánh đau tới mức đi khập khiễng, nhưng trong dáng vẻ đã thấp thoáng chút phong thái của nam tử hán.

Gần đến cửa, hắn bất ngờ quay lại nhìn ta, ngập ngừng nói:

“Hoàng tỷ, còn… còn Luyến Tuyết tỷ…”

Ta biết ngay, tên tiểu tử này vẫn chưa hết si mê.

Ta nén cười, cố giữ vẻ hiền lành:

“Yên tâm, nàng là người hoàng huynh yêu thương nhất, ta chỉ nói chuyện vài câu với nàng thôi, làm sao có thể thực sự làm gì nàng được?”

Nghe vậy, hắn mới lưu luyến rời đi.

Cố Tê Ngô vừa khuất bóng, nụ cười trên môi ta lập tức tắt ngấm, sắc mặt lạnh hẳn.

“Ngọc Hòa, mau điều tra thân phận nữ nhân này, ta muốn biết rõ rốt cuộc nàng là ai, đến từ đâu.”

Ngọc Hòa thực chất còn là một thủ lĩnh điệp báo của Thiên Cơ Lâu. Đây là tổ chức do phụ hoàng sáng lập năm xưa, chuyên thu thập tin tức khắp thiên hạ, giám sát triều thần và các thế lực lớn nhỏ.

Xanh Xao

Tuy Thiên Cơ Lâu ngày nay không còn được như trước, nhưng để tra xét một người, với họ chẳng phải chuyện khó khăn.

Kết quả điều tra khiến ta càng thêm tò mò về Mộ Luyến Tuyết.

Nàng giống như từ trên trời rơi xuống, tự xưng 16 tuổi, bị bọn buôn người bán vào thanh lâu. Nhưng theo lời bọn buôn người, nhìn răng nàng cũng phải trên 20 rồi.

Những nữ tử khác khi rơi vào hoàn cảnh này đều khóc than oán trách, còn nàng lại như cá gặp nước. Không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến tú bà xem nàng như báu vật.

Nàng quả thật có tài, chỉ vài tháng đã trở thành hoa khôi nức tiếng kinh thành, áp đảo mọi nữ tử khác.

Ngọc Hòa còn đưa ta danh sách những kẻ mê mẩn Mộ Luyến Tuyết, sẵn sàng tiêu tiền như nước vì nàng. Không trả đủ bạc, đừng mong thấy được mặt hoa khôi.

Ta lướt qua danh sách, chỉ biết tặc lưỡi.

Đứng đầu danh sách là hoàng huynh Thành Vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-xuyen-sach-me-hoac-ca-kinh-thanh/chuong-3.html.]

“Ba tháng mà ném đến tám mươi vạn lượng?! Hoàng tẩu mà biết chuyện này, chắc giận đến c.h.ế.t mất. Số bạc đó đưa cho ta không phải tốt hơn sao? Phượng Tự Doanh còn thiếu quân y vật dụng mùa đông kia mà!”

Ngọc Hòa vội nhắc ta bớt lời, bảo tiếp tục xem danh sách.

Ta giận dữ thốt lên:

“Trương các lão? Hắn chẳng phải nổi tiếng thanh liêm sao? Năm trước còn được phụ hoàng khen trước bá quan. Lại dám chi 30 vạn lượng vào chuyện này? Điều tra ngay!”

Ta giam Mộ Luyến Tuyết trong phủ ba ngày, để Ngọc Hòa và điệp giả Thiên Cơ Lâu tra xét, còn Vệ tiên sinh thì trực tiếp thẩm vấn.

Vệ tiên sinh là cao thủ tr·a t·ấn hàng đầu, thủ đoạn đa dạng, đến cứng đầu cũng hóa mềm yếu.

Hôm ấy, khi ta đang nhàn nhã cắn hạt dưa, Ngọc Hòa báo Vệ tiên sinh tới cầu kiến.

Vốn là người điềm tĩnh, ít khi đích thân gặp ta, nay đột ngột tới khiến ta không khỏi nghi ngờ.

Ta cẩn thận cất hạt dưa, bảo Ngọc Hòa truyền hắn vào.

Vệ tiên sinh ngoài 40 tuổi, mặc áo vải giản dị, râu dài khuôn mặt nghiêm nghị, lần này lại mang vẻ nặng nề hiếm thấy.

Ta nhíu mày hỏi:

“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Hắn đặt một tập ký lục lên bàn trước mặt ta, nghiêm giọng nói:

“Công chúa, xin hãy xem qua.”

Ta cầm tập hồ sơ vệ tiên sinh đưa, từ đầu đến cuối xem kỹ, ngón tay gõ lên mặt bàn phát ra tiếng “cộp cộp” vang vọng.

Vệ tiên sinh nhìn ta, có chút lo lắng nói:

“Theo lời nàng khai, nàng không phải người của thế giới này, mà đến từ nơi gọi là thế kỷ 21.”

“Nàng còn nói, thế giới này thật ra chỉ là một thế giới hư cấu, được dựng lên từ một tiểu thuyết.”

“Nàng chính là nữ chính, Thành Vương điện hạ là nam chính, Tấn Vương điện hạ và Tần đại tướng quân là vai phụ nam. Còn công chúa, ngài và chúng ta… đều là phản diện, cuối cùng sẽ có kết cục bi thảm.”

Ta cười khẩy:

“Chỉ dựa vào nàng? Nữ chính? Cái thứ chuyện viển vông này nàng cũng dám nói!”

Dù không rõ tiểu thuyết là gì, nhưng ta đoán chắc cũng tương tự mấy truyện dã sử mà người ta hay kể.

Ta là công chúa tôn quý, được trời định sẵn số mệnh phi phàm. Tiền tài ta có, nhan sắc không thiếu, binh quyền trong tay. Tại sao nàng lại là nữ chính? Dựa vào đâu? Chẳng lẽ chỉ vì da mặt dày hay tự huyễn hoặc bản thân?

Ta hỏi Vệ tiên sinh:

“Nàng còn nói gì nữa?”

Vệ tiên sinh đáp:

“Nàng bảo rằng Thành Vương điện hạ sẽ vì nàng mà làm loạn, g.i.ế.c cha sát đệ, ép vua thoái vị để đoạt ngôi. Sau đó, phong nàng làm chính cung hoàng hậu, bỏ hết hậu cung, chỉ sủng ái mình nàng.”

Ta nhếch môi cười lạnh:

“Vậy ta hỏi, hoàng tẩu và các cháu ta thì sao?”