Ta sai người truyền tin vào cung, còn mình thì ra gặp hoàng huynh.
"Hoàng huynh, ngươi làm gì vậy?"
"Vì sao lại mang nhiều binh lính bao vây phủ công chúa?"
Dứt lời, ta bước lên kéo tay hắn: "Hoàng tẩu khó sinh, đã một ngày một đêm, huynh mau vào xem đi!"
Dù sao cũng là thê tử của hắn, mẫu thân của ba đứa con của hắn, ta muốn cho hắn một cơ hội.
Không ngờ, Cố Liên Thành lại chẳng thèm để mặt mũi, ngay trước mặt mọi người liền lớn tiếng trách mắng ta.
"Cố Phượng Ca! Ngươi từ nhỏ đã được phụ hoàng sủng ái, làm càn tùy hứng đã đành, nhưng sao có thể động đến Luyến Tuyết?"
"Nể tình ngươi gọi bổn vương một tiếng hoàng huynh, hiện tại chỉ cần ngươi giao Luyến Tuyết ra đây, bổn vương sẽ bỏ qua mọi chuyện."
Ta không đáp mà chỉ nghiêm túc nhìn hắn.
"Hoàng huynh, vừa rồi huynh không nghe thấy ta nói gì sao?"
"Ta nói, hoàng tẩu khó sinh."
Cố Liên Thành nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia d.a.o động, nhưng rất nhanh lại nghiến răng nói:
"Nữ nhân đó luôn biết cách giở trò, chỉ có các ngươi mới tin nàng!"
"Mấy tháng nay, nàng tìm đủ mọi cách chỉ để bổn vương chịu quay về phủ."
"Lần này cũng vậy, có phải nàng sai ngươi bắt Luyến Tuyết? Nếu không, sao lại sinh con trong phủ của ngươi?"
"Trước kia, bổn vương thật sự quá nuông chiều nàng!"
Trong lòng ta chua xót, không nhịn được mà bật cười.
"Một nữ nhân chỉ mong trượng phu chịu về nhà, vậy mà cũng bị xem là quá đáng sao?"
Đột nhiên, ta có chút tin lời Mộ Luyến Tuyết.
Nàng từng nói, Cố Liên Thành sẽ vì nàng mà sai thị vệ làm nhục hoàng tẩu đến chết.
Có lẽ, hắn thật sự làm được.
Nhưng hắn đã quên mất một điều quan trọng.
Hiện tại, hắn còn chưa phải hoàng đế.
Thậm chí, ngay cả thái tử hắn cũng chưa phải!
Hoàng tẩu sinh con suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng hạ sinh một bé gái trắng trẻo bụ bẫm.
Dù sinh non, nhưng đứa trẻ khóc rất to, tay chân đều có sức, trông có vẻ là một đứa trẻ có phúc khí.
Ta đưa đứa trẻ cho Cố Liên Thành ôm thử, nhưng hắn thẳng thừng từ chối.
Hắn đi thẳng đến bên giường hoàng tẩu, lạnh lùng hỏi:
"Luyến Tuyết đâu? Các ngươi đã đưa nàng đi đâu?"
"Lương Tú Hà, trước kia ngươi dịu dàng hiền thục sao bây giờ lại trở nên ghen tuông độc ác như vậy?"
Hoàng tẩu uống ngụm canh sâm, hơi lấy lại sức, tựa vào mép giường nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
"Chuyện giữa ta và ngươi, đừng đổ oan cho Phượng Ca."
"Chúng ta không biết Luyến Tuyết đang ở đâu."
"Nhưng ta thật sự phải cảm ơn nàng ta, nhờ có nàng ta, ta mới nhìn rõ được con người ngươi."
"Cố Liên Thành, chúng ta hòa ly đi!"
"Ta nhường ngôi vị chính thê lại cho nàng ta, nhưng bọn trẻ, ta sẽ mang đi hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta ngạc nhiên trước quyết định dứt khoát của hoàng tẩu, trong lòng càng thêm kính nể nàng.
Nàng vốn chỉ là một nữ nhân bình thường trong hậu viện, từ nhỏ đã được dạy tam tòng tứ đức, sau khi gả cho Cố Liên Thành thì một lòng giúp phu quân dạy con, chưa từng trái đạo phu thê.
Phụ thân nàng, Lương Thái Phó, nổi tiếng là người bảo thủ.
Vậy mà giờ đây, nàng lại có thể chủ động đề nghị hòa ly, hẳn là đã chịu đủ đắng cay.
Cố Liên Thành nghe xong, tức giận đến đỏ mặt.
"Hữu Nhi và Chiêu Nhi đều là huyết mạch hoàng tộc, là con nối dõi của bổn vương, sao có thể để ngươi mang đi?"
"Ta không rảnh đôi co với ngươi. Cố Phượng Ca, tốt nhất ngươi mau giao Luyến Tuyết ra đây! Nếu không, đừng trách bổn vương cho người lục soát phủ!"
Ta để ý, từ đầu đến cuối, hắn không hề nhắc đến đứa con gái mới chào đời.
Thậm chí, ngay cả tên con bé cũng chưa có.
Hoàng tẩu uất ức bật khóc:
"Cố Liên Thành, ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu tin? Phượng Ca không động đến Luyến Tuyết!"
Cố Liên Thành như phát điên, nắm cổ áo hoàng tẩu, quát lớn:
"Không phải các ngươi, thì còn ai vào đây?"
Ta ôm tiểu chất nữ mới sinh, nhàn nhạt nói:
"À, đúng là ta bắt nàng ta đấy."
Hoàng tẩu và Cố Liên Thành đều sững sờ.
Hoàng tẩu vừa đau lòng vừa cảm kích nhìn ta:
"Nha đầu ngốc."
Cố Liên Thành thì tức giận lao về phía ta:
"Quả nhiên là ngươi! Ngươi giấu Luyến Tuyết ở đâu?"
Hắn vừa đến gần, từ trong bóng tối liền có một nhóm lớn ám vệ xuất hiện, hàng chục lưỡi đao kề lên cổ hắn.
Ngọc Hoà lo lắng hỏi:
"Công chúa điện hạ, ngài không sao chứ?"
Ta ôm n.g.ự.c lùi lại, tựa vào lòng nàng:
"Hoàng huynh, ngươi định làm gì vậy? Phượng Ca sợ quá…"
"Ngọc Hoà, bổn cung… thấy khó thở quá…"
Xuân Hiểu hoảng hốt kêu lên:
"Công chúa điện hạ! Ngài không sao chứ?"
Nàng vội vàng nhận lấy đứa trẻ, giao cho nhũ mẫu rồi chạy lại đỡ ta.
Ngọc Hoà lập tức lấy ra một viên Bảo Tâm Hoàn, nhẹ nhàng đút cho ta.
"Công chúa, uống thuốc trước đi."
Không ngờ, Cố Liên Thành lại độc ác đến mức đá bay viên thuốc.
"Luyến Tuyết đâu?"
"Nếu nàng ấy c.h.ế.t rồi, thì ngươi cũng đừng mong sống!"
Xanh Xao
Ngọc Hoà giận đến nghiến răng, ánh mắt như muốn xé xác hắn.
Ta thở dốc mấy hơi, đang định vạch trần bộ mặt của Cố Liên Thành để hoàng tẩu hoàn toàn hết hy vọng, thì một bóng người đột nhiên lao vào, tung một cước đá văng hắn ra, sau đó vội vàng chạy đến bên ta.