Kẻ Xuyên Sách Mê Hoặc Cả Kinh Thành

Chương 7



"Công chúa điện hạ, ngài sao rồi?"  

Ngay sau đó, một nhóm lớn cấm quân ào vào, bao vây Cố Liên Thành và 300 tinh binh của hắn.  

Ta nhìn Tần Túc trước mặt, có chút mơ màng:  

"Tần tướng quân, sao ngươi lại ở đây?"  

Tần Túc đáp:  

"Bệ hạ biết được Thành Vương tự ý điều động binh mã trong thành, trái với lệnh cấm, nên đặc biệt phái mạt tướng đến bắt giữ hắn."  

Nói xong, hắn quát lớn:  

"Bắt lại!"  

Cấm quân lập tức bao vây, bắt giữ Cố Liên Thành cùng toàn bộ binh lính của hắn.  

Có kẻ định phản kháng, nhưng chỉ một câu nói của Tần Túc đã khiến tất cả im bặt:  

“Các ngươi muốn tạo phản sao?”  

“Bệ hạ có lệnh, kẻ nào kháng cự, g.i.ế.c không tha!”

Vừa nghe những lời này, Cố Liên Thành liền thất thần, phun ra một ngụm máu. Hắn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy tức giận.  

“Phụ hoàng lại có thể sủng ái ngươi đến mức này…”

Ta lườm hắn, trong lòng thầm mắng:  

Nói nhảm gì thế! Chết đi cho rồi, tra nam!

Nhưng…  

Ta kinh ngạc nhìn Tần Túc trước mặt.  

Hắn đến đây bằng cách nào?  

Rõ ràng theo lời khai của Mộ Luyến Tuyết, Tần Túc chỉ là “nam phụ” của nàng ta.  

Chẳng lẽ… hắn đến đây để tranh giành Mộ Luyến Tuyết với Cố Liên Thành?  

Nhận ra ánh mắt ta, Tần Túc bước nhanh đến, đỡ lấy bả vai ta:  

“Công chúa, người cảm thấy thế nào?”

Tất nhiên là ta thấy rất thoải mái.  

Nhưng ta không nói.  

Chỉ ôm lấy ngực, ra vẻ yếu ớt nhìn hắn:  

“Khó chịu…”

Tần Túc lập tức sai người nhặt lại “Bảo tâm hoàn” cho ta. Nhìn thấy trong lọ vẫn còn một viên, hắn vui mừng nói:  

“Còn một viên!”

Sau đó, hắn giơ tay, đưa viên thuốc đến bên môi ta:  

“Công chúa, mau uống đi.”

Tuy ta luôn kiêu ngạo, chẳng mấy bận tâm đến ánh mắt người khác, nhưng xung quanh lúc này toàn là binh lính.  

Thấy Tần Túc đưa thuốc đến tận miệng, mặt ta hơi nóng lên.  

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của hắn, ta không cúi đầu trực tiếp ăn mà khẽ nhón viên thuốc từ lòng bàn tay hắn, đặt vào miệng.  

Hắn khựng lại một chút, rồi lập tức đưa ly nước cho ta.  

Ta uống xong, hít sâu vài hơi, đứng dậy, chậm rãi bước về phía Cố Liên Thành.  

“Hoàng huynh, ngươi biết sai chưa?”

Cố Liên Thành hừ lạnh, phun một ngụm nước bọt về phía ta:  

“Cố Phượng Ca! Ngươi đừng ỷ vào phụ hoàng sủng ái mà trở nên kiêu ngạo như thế!”

“Đừng quên, ta mới là hoàng trưởng tử.”

“Dù phụ hoàng có yêu thương ngươi đến đâu, chẳng lẽ lại truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi?”

Nói rồi, hắn quay sang Tần Túc, ánh mắt đầy khiêu khích:  

“Ngươi nói xem có đúng không, Tần tướng quân?”

Tên ngốc này… thật sự nghĩ rằng mình có thể trở thành hoàng đế chỉ vì tin lời Mộ Luyến Tuyết sao?  

Tần Túc lạnh mặt, nghiêm túc đáp:  

“Mạt tướng chỉ nghe lệnh bệ hạ, những chuyện khác không quan tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Ngươi!”

Cố Liên Thành tức đến trợn mắt.  

Ta nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng:  

“Hoàng huynh, ta thực sự quá thất vọng về ngươi.”

“Nếu đã vậy, ta không còn gì để nói nữa.”

“Ngươi muốn Mộ Luyến Tuyết? Ta có thể cho ngươi. Nhưng ngươi phải hoà ly với hoàng tẩu, hơn nữa không được tranh giành hài tử với nàng.”

Cố Liên Thành giận dữ quát lên:  

“Ngươi nằm mơ!”

Ta hừ lạnh, thản nhiên đáp:  

Xanh Xao

“Vậy thì đừng trách ta.”

“Mộ Luyến Tuyết chỉ là một nữ tử mưu mô, nàng ta quyến rũ hoàng tử, mê hoặc lòng người, khiến hoàng tẩu khó sinh, suýt nữa mất mạng. Nếu ta g.i.ế.c nàng, phụ hoàng cũng chẳng thể trách tội.”

Cuối cùng, vì “chân ái” của mình, Cố Liên Thành vẫn phải chấp nhận hoà ly với hoàng tẩu.

Cả ba đứa con của hoàng tẩu, hắn đều không cần. Hắn chỉ cần Mộ Luyến Tuyết.  

Ta giữ đúng lời hứa, giao Mộ Luyến Tuyết lại cho hắn.  

Đôi cẩu nam nữ này ngang nhiên ôm nhau, quên hết mọi thứ mà hôn môi trước mặt bao người.  

Hoàng tẩu đau lòng rơi nước mắt, còn Ngọc Hoà đứng bên cạnh thì suýt nữa nôn ra.  

“A! Ghê tởm quá!”

Ta thì không thấy ghê tởm, chỉ thản nhiên quan sát bọn họ, rồi quay sang Tần Túc hỏi:  

“Tần tướng quân thấy thế nào?”

Tần Túc có chút khó hiểu, nhìn ta đáp:  

“Công chúa điện hạ có ý gì?”

Ta cười như không cười nhìn hắn:  

“Tần tướng quân chẳng phải cũng từng là người tình cũ của cô nương Luyến Tuyết sao? Nàng ta không nói gì với ngươi à?”

Gương mặt Tần Túc thoáng cứng đờ, lập tức đáp:  

“Công chúa điện hạ, không phải như ngài nghĩ, ta chỉ là…”

A, ta không muốn nghe.  

Chuyện giữa hắn và Mộ Luyến Tuyết thì liên quan gì đến ta chứ?  

Ta phất tay, ra hiệu rằng mình mệt, sai người dìu ta và hoàng tẩu vào trong phủ.  

Tần Túc đứng bên ngoài một lúc, thấy ta không đoái hoài đến hắn, liền siết chặt nắm tay, ra lệnh bắt giữ Cố Liên Thành cùng 300 binh lính của hắn, đồng thời giải đôi cẩu nam nữ kia đi.  

Khi bị lôi đi, Cố Liên Thành vẫn chưa hoàn hồn, tức giận quát lớn:  

“Tần Túc! Ngươi to gan lắm! Dám vô lễ với bổn vương sao?”

Tần Túc lạnh lùng đáp:  

“Thiên tử phạm pháp cũng bị xử như thứ dân.”

Cố Liên Thành giận dữ gào lên:  

“Bổn vương là hoàng trưởng tử!”

Tần Túc vẫn không chút d.a.o động:  

“Thiên hạ này là của bệ hạ.”

Nghe hắn trả lời dứt khoát như vậy, ta đột nhiên cảm thấy vui vẻ.  

“Ha ha ha…”

Ngọc Hoà nhìn ta đầy khó hiểu:  

“Công chúa, người cười cái gì?”

Ta hắng giọng, nghiêm túc nói:  

“À, chỉ là đột nhiên cảm thấy… đầu gỗ cũng có điểm tốt.”

Sau đó, ta chuyển chủ đề:  

“Các ngươi thực sự giao Mộ Luyến Tuyết lại cho hoàng huynh sao?”

Ngọc Hoà bật cười:  

“Sao có thể chứ! Vệ tiên sinh đã hạ Phệ Tâm Cổ lên người nàng ta. Cứ bảy ngày, cổ trùng lại cắn xé một lần.”