Tần Túc xuất hiện sau lưng ta, đưa tay đỡ lấy: "Công chúa, cẩn thận!"
Ta ngã vào lòng hắn, chớp chớp mắt: "Tần tướng quân? Sao ngươi lại tới đây?"
Cố Liên Thành thấy địch nhân lớn hơn, nghiến răng nói: "Tần Túc, ngươi tới làm gì?"
"Bổn vương không cần ngươi tiễn đưa!"
Tần Túc bình thản đáp: "Bệ hạ có lệnh, muốn hạ quan tận mắt chứng kiến Vương gia rời khỏi kinh thành."
Ta phì cười:
Xanh Xao
"Thì ra là giám sát."
---
Tưởng rằng sau khi Cố Liên Thành bị đuổi khỏi kinh thành, Mộ Luyến Tuyết bị phán lăng trì, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Về cái gọi là "xuyên không", "nữ chính", ta cũng chỉ xem như chuyện hoang đường mà thôi.
Nhưng không ngờ, nửa tháng sau khi Cố Liên Thành rời kinh, ngay trước ngày hành hình Mộ Luyến Tuyết, nàng ta lại bị người khác cứu đi.
Điều tra kỹ mới biết, người cuối cùng vào thăm nàng ta chính là hảo hoàng đệ của ta – Cố Tê Ngô.
Chuyện này ta còn tra ra được, phụ hoàng sao có thể không biết?
Ta tự mình cầu xin phụ hoàng, mong người đừng giáng tội.
"Phụ hoàng bớt giận, là Phượng ca không dạy bảo đệ đệ chu đáo. Tê Ngô tính tình đơn thuần, dễ bị kẻ khác mê hoặc. Xin phụ hoàng nể mặt mẫu hậu, cho đệ ấy một cơ hội nữa."
Phụ hoàng thở dài:
"Trẫm là phụ hoàng của nó, sao lại không hiểu rõ tính tình nó chứ?"
"Nó giống mẫu hậu ngươi, trời sinh yếu đuối, mềm lòng, không phải người có thể đảm đương ngôi vị hoàng đế."
Ta nghe vậy, lòng không khỏi căng thẳng. Phụ hoàng định gạt đứa con vợ cả duy nhất ra khỏi ngôi vị hoàng đế ư? Nếu vậy, người muốn truyền ngôi cho ai?
Ta vội nói:
"Phụ hoàng, đệ đệ còn nhỏ, chỉ cần nghiêm khắc dạy dỗ, chắc chắn có thể hữu dụng."
"Hơn nữa, chẳng phải còn có Phượng ca ở bên phò trợ sao?"
Phụ hoàng nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười.
"Nhìn hắn lớn từ bé, trẫm chưa từng đặt kỳ vọng vào hoàng đệ ngươi."
"Phượng nhi, ngươi nghĩ trẫm giao binh quyền cùng Thiên Cơ Lâu cho ngươi, là để ngươi phò trợ hoàng đệ sao?"
Toàn thân ta chấn động, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ mơ hồ.
Ta mở to mắt, khó tin nhìn phụ hoàng.
Cố Liên Thành từng nói, phụ hoàng sủng ái ta đến mức chẳng còn lý lẽ gì.
Ta cũng cảm thấy… quả thực người sủng ta có hơi quá mức!
Phụ hoàng thấy ta đã hiểu, liền mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai ta.
"Hoàng huynh ngươi mưu phản. Lần này, trẫm muốn ngươi lãnh binh."
"Tần Túc sẽ làm trợ thủ cho ngươi."
"Đi đi, trẫm phải vào thăm mẫu hậu ngươi một lát."
Dứt lời, người xoay người bước vào trong mành.
Lờ mờ, ta như nghe thấy phụ hoàng đang nói với bài vị của mẫu hậu:
"Khuynh nhi, Phượng nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi. Tính tình, bản lĩnh đều giống trẫm. Xem ra, ngươi thua rồi! Chỉ tiếc, ngươi không thể thấy được..."
A… Phụ hoàng và mẫu hậu từng đánh cược sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nghĩ đến sự sủng ái cực hạn mà phụ hoàng dành cho ta, ta—người vốn có trái tim lạnh lùng không khỏi cay cay khóe mắt.
Cố Tê Ngô… tiểu tử kia đúng là có tố chất "nam phụ".
Hắn cứu Mộ Luyến Tuyết nhưng không giữ bên mình, mà lại sai người đưa đến chỗ Cố Liên Thành.
Lý do hắn đưa ra là: "Yêu không phải chiếm hữu, mà là tự do."
Kết quả…
Cố Liên Thành có được Mộ Luyến Tuyết, không còn gì vướng bận, lại bị ả xúi giục mà tạo phản.
Dẫu sao hắn cũng là hoàng trưởng tử, phong vương nhiều năm, sau lưng có chút thực lực.
Sau khi trốn về đất phong, hắn cấu kết với Hung Nô, tập hợp mười vạn đại quân, lấy danh nghĩa "thanh quân trắc" mà tiến quân.
Ta thì khác.
Ta có ám bộ mà phụ hoàng ban cho, có Thiên Cơ Lâu, có tư binh của đất phong.
Quan trọng nhất—ta có Tần Túc cùng ba mươi vạn đại quân!
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Nhờ xét nhà, ta gom về quốc khố hàng vạn vạn lượng bạc, cuối cùng cũng có tác dụng!
Thật tốt!
Trong phủ thành chủ, ta mắt rưng rưng nhìn Tần Túc:
"Bổn cung lần đầu tiên lãnh binh, chẳng hiểu gì cả. Tần tướng quân, ngươi sẽ giúp bổn cung, đúng không?"
Tần Túc gật đầu, ôn hòa nói:
"Đúng vậy. Nhưng công chúa, người có thể hạ đao xuống trước không?"
Tay ta run lên, vô tình cắt một đường nhỏ trên cổ hắn, để lại vết m.á.u mảnh.
"Ai da, bổn cung tay run, không cầm chắc đao."
Tần Túc thở dài, lấy ra hổ phù, ngoan ngoãn đặt vào tay ta:
"Công chúa không tin mạt tướng? Giờ thì có thể tin rồi chứ?"
Ta nắm chặt hổ phù, lập tức cảm thấy eo không mỏi, chân không đau nữa!
"Rầm!"
Trường đao bị ném xuống đất.
"Tần tướng quân khách khí rồi. Bổn cung nào phải người tham lam binh quyền chứ?"
À mà… đúng vậy!
Oa, đây chính là hổ phù điều động ba mươi vạn đại quân biên cương sao?
Thêu kim tuyến, thếp vàng, thật đẹp mắt!
Ta quay đầu nhìn Tần Túc, trong lòng dâng lên một nghi hoặc lớn.
"Tần tướng quân, vì sao lại đối xử tốt với bổn cung như vậy?"
Ta không phải cỏ cây, đương nhiên nhận ra hắn luôn đối xử với ta rất tốt.
Ngay cả thứ quan trọng như hổ phù, ta vừa mở miệng, hắn đã lập tức đưa cho.
Hoàn toàn không giống như lời Mộ Luyến Tuyết nói, rằng hắn si mê ả.
Tần Túc nhìn ta, nhíu mày đáp:
"Mạt tướng từng có một giấc mộng. Trong mộng, ta như trúng tà, bị nữ nhân tên Mộ Luyến Tuyết mê hoặc. Ta không chỉ lui hôn với công chúa, mà còn giúp Thành vương tạo phản, cuối cùng hại công chúa..."
"Hại công chúa... c.h.ế.t thảm."