“Món đồ chơi này không dễ chịu đâu! Nghe nói năm xưa là thứ mà đám lão thần của bệ hạ hay dùng.”
“Vệ tiên sinh còn bảo, nàng ta mặt dày như vậy, ở hậu viện cũ bị chơi chán rồi mới chạy ra ngoài.”
Nói rồi, Ngọc Hoà lôi ra mấy bình nhỏ đưa cho ta:
“À, đúng rồi, vệ tiên sinh còn tìm được mấy thứ này.”
Xanh Xao
“Chân ngôn thủy, mê tình hương, chen chân hoàn, tràng xuyên tán…”
“Công chúa có muốn không?”
Ta giữ nụ cười lịch sự, nhưng vẫn từ chối:
“Ta không cần, ngươi cứ giữ mà chơi.”
Ngọc Hoà thấy vậy bèn thu đồ lại.
Sau đó, Cố Liên Thành và Mộ Luyến Tuyết bị Tần Túc áp giải đến trước mặt phụ hoàng.
Không đợi hắn mở miệng, phụ hoàng đã thẳng tay tát cho một cái trời giáng.
“Ai cho ngươi mang binh vào phủ hoàng muội làm càn? Ngươi to gan thật đấy!”
Cố Liên Thành có lẽ vẫn cho rằng mình là hoàng đế tương lai, trong lòng hắn chắc còn tưởng rằng phụ hoàng ngoài mặt không nói, nhưng kỳ thực vẫn thiên vị hắn nhất.
Có khi còn tự huyễn hoặc rằng đây là kiểu “thương cho roi cho vọt” nữa.
Thế là, hắn ấm ức nói:
“Phụ hoàng! Không phải nhi thần làm càn, mà là hoàng muội ỷ thế h.i.ế.p người quá đáng!”
“Nàng biết rõ Luyến Tuyết là người mà nhi thần yêu thương, vậy mà còn thông đồng với vương phi, bắt nàng đi, khiến nàng chịu đủ giày vò.”
“Đường đường là trưởng công chúa mà không lo trau dồi đạo đức, suốt ngày ngang ngược kiêu căng thì thôi, lại còn can thiệp vào hậu trạch của hoàng huynh…”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị phụ hoàng đạp cho một phát lăn ra đất.
Cố Tê Ngô vốn định lên tiếng cầu tình cho Mộ Luyến Tuyết, nhưng vừa chứng kiến cảnh tượng này, liền hoảng sợ đến mức lặng lẽ lùi lại, không dám hé răng một lời.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó…
Phụ hoàng còn điều tra ra được 300 binh lính của Cố Liên Thành là do hắn lén điều từ hoàng lăng!
Điều tra ngọn nguồn, lần lượt tìm ra những kẻ ủng hộ Cố Liên Thành, kẻ nào đáng tội thì cách chức, kẻ nào phạm đại tội thì c.h.é.m đầu.
"Ngươi dám động đến thị vệ canh giữ hoàng lăng! Cố Liên Thành, trong mắt ngươi còn có trẫm – phụ hoàng của ngươi hay không? Còn coi triều pháp Đại Thịnh ra gì không?"
"Truyền lệnh! Lập tức bãi miễn tất cả chức vị của Cố Liên Thành, tước đoạt binh quyền, giam lỏng tại đất phong, từ nay về sau không có thánh chỉ, vĩnh viễn không được hồi kinh!"
Nói trắng ra, đây chính là lưu đày trá hình, hoàn toàn cắt đứt Cố Liên Thành khỏi ngôi vị hoàng đế.
Còn về Mộ Luyến Tuyết...
Danh sách những kẻ từng nhận ân huệ từ nàng ta bị đưa ra, chỉ trong thời gian ngắn, kinh thành có không biết bao nhiêu kẻ ngã ngựa.
Mỗi ngày, ta đều bị phái đi xét nhà, chỉ trong vài ngày đã lôi ra vô số tham quan ô lại, giúp quốc khố kiếm được hàng chục vạn lượng bạc quân phí.
Còn về Mộ Luyến Tuyết, nàng ta dĩ nhiên bị phán lăng trì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Phụ hoàng ta từng phán:
"Mộ Luyến Tuyết yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc Thành Vương, khiến phu thê bất hòa, huynh muội trở mặt, tội ác tày trời, phán lăng trì xử tử!
Lăng trì, tục gọi thiên đao vạn quả, kỳ thực chính là ba nghìn sáu trăm nhát dao.
Hình phạt nặng nề như vậy, ta chỉ từng đọc trong sử sách, không ngờ lại áp lên người Mộ Luyến Tuyết.
Nàng ta thật có bản lĩnh! Không hổ danh "nữ chính xuyên không", thiên mệnh nữ chính!
Ngươi hỏi ta làm sao biết rõ chuyện này?
Thiên Cơ Lâu tin tức thông thiên, ám vệ bên cạnh phụ hoàng từng câu từng chữ ghi lại, đưa đến cho ta xem.
Phụ hoàng còn bảo: "Trẫm giúp con báo thù, con không được không vui."
Bổn công chúa tỏ vẻ cực kỳ vui vẻ.
---
Ngày Cố Liên Thành khởi hành đi đất phong, hoàng tẩu còn chưa ở cữ xong, ôm hài tử mặc áo choàng, vội vã ra cửa.
Ta đi tiễn đưa, nhìn thấy hoàng tẩu, không khỏi ngạc nhiên:
"Hoàng tẩu, ngươi tới tiễn hoàng huynh sao?"
"Dù gì cũng phu thê nhiều năm, mặc dù đã hòa ly, vẫn có chút tình nghĩa."
Hoàng tẩu cười nhạt: "Tiễn hắn? Sao có thể! Ta tới dọn của hồi môn."
"Nhờ có Phượng ca ngươi, giúp ta đoạt được hòa ly thư, còn cướp lại hài tử. Nếu không, ta đã phải cùng tên tra nam đó đi đất phong rồi."
"Đất phong của hắn ở nơi lạnh giá khốn khổ, không như Phượng ca ngươi, lương thực dồi dào, quặng sắt đầy ắp, giàu đến chảy mỡ!"
"Phụ thân ta chê ta hòa ly mất mặt, không cho ta cùng hài tử về nhà. Hiện tại, mẫu tử ta ở nhờ phủ của ngươi, thật sự vô cùng cảm tạ."
Nghe những lời này, ta cực kỳ vừa ý.
Mỉm cười ôn hòa: "Khách sáo gì chứ? Dù người và hoàng huynh đã hòa ly, nhưng ba đứa nhỏ chẳng phải vẫn phải gọi ta một tiếng cô cô sao?"
Cố Liên Thành đứng bên cạnh trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thật đáng tiếc, người bị thiên đao vạn quả không phải ta, mà là "chân ái" của hắn – Mộ Luyến Tuyết!
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Luyến Tuyết nói không sai, ngươi chính là nữ phụ ác độc!"
Ta thản nhiên gật đầu: "Ta ác độc, điểm này ta nhận, nhưng nữ phụ thì chưa chắc."
"Mộ Luyến Tuyết mà xứng rửa chân cho bản công chúa sao?"
Ta đè lại khóe môi đang nhếch lên, ghé sát tai Cố Liên Thành, thấp giọng hỏi:
"Gâu?"
"Ngươi!"
Cố Liên Thành tức giận đến mức đẩy ta một cái.
Ngay khi ta sắp ngã xuống, trong đầu thậm chí còn nghĩ đến việc có thể khiến hắn thêm một tội danh nữa, thì đột nhiên, một bóng đen lướt tới.