Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ

Chương 1



1.

Ba giờ chiều, tôi bị trưởng thôn lôi dậy khỏi giường.

 

"Vân Triết, mau dậy cứu người!"

 

Bà Lưu đi hái thuốc trên núi rồi mất tích, dân làng và cảnh sát đều đang tìm kiếm ở trên núi, đã hai ngày rồi mà vẫn bặt vô âm tín.

 

Lúc này trưởng thôn chợt nhớ ra có thể dùng drone của tôi để tìm người.

 

Dù mệt mỏi vì vẽ vời cả đêm, tôi cũng không dám chậm trễ, vội vàng thu dọn thiết bị lên núi.

 

Gió lạnh thổi hun hút, trên núi vách đá dựng đứng, rừng rậm trùng điệp, việc tìm kiếm vô cùng khó khăn.

 

Tôi về quê tìm cảm hứng sáng tác, đặc biệt mang theo hai chiếc drone, không ngờ lúc này lại có ích như vậy.

 

Drone có chức năng tìm kiếm mạnh mẽ, tôi tin chắc chắn sẽ tìm thấy bà Lưu!

 

Nhưng trong lúc chuẩn bị thì Khương Hổ, cháu trai bà Lưu, đột nhiên nghênh ngang đi tới chặn chúng tôi lại.

 

Hắn chậm rãi xỉa răng, cười như không cười mà nhìn chúng tôi:

 

"Trong phạm vi trăm dặm đều là đỉnh núi do tao bao thầu, chúng mày đang xâm phạm lãnh thổ đấy."

 

Khương Hổ từ nhỏ đã là đầu gấu trong làng, những năm gần đây không biết làm ăn gì mà phất lên nhanh chóng.

 

Hắn đã xây một căn biệt thự to tướng, lái vài chiếc xe sang, ngày thường còn ức h.i.ế.p dân làng, khiến ai nấy đều căm hận.

 

Tôi và hắn vốn không ưa nhau, nhưng vì cứu người, tôi vẫn tươi cười tiến lên, đưa cho hắn một điếu thuốc.

 

"Hổ Tử, nể mặt chút đi, cứu người quan trọng, hơn nữa người cần cứu là bà nội của cậu mà."

 

"Thứ hàng rẻ tiền gì đây?"

 

Khương Hổ khinh thường dẫm lên điếu thuốc, móc ra một điếu xì gà châm lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Người khác mất tích là muốn lừa tao và đám đàn em đi tìm à? Công lao thì các người hưởng, còn tao thì bị người ta cười vào mặt." Hắn ra vẻ đã nhìn thấu chúng tôi.

 

"Bọn đọc sách là tâm địa độc ác nhất, thấy tao giàu có liền ghen ghét muốn hãm hại tao."

 

Không ngờ Khương Hổ lại nghĩ như vậy.

 

Tôi ho sặc sụa, tiếp tục khuyên nhủ, "Khương Hổ, không tin thì cậu về nhà bà nội cậu xem, bà ấy thực sự mất tích rồi."

 

Khương Hổ khịt mũi như thể tôi đang kể chuyện cười.

 

"Đàn em tao ngày nào cũng thay tao mang đồ bổ cho bà." Khương Hổ phả ra làn khói lớn, "Bà ấy đang yên ổn ở trong nhà, sao lại mất tích được?"

 

"Chẳng qua là mày tức vì tao đập xưởng vẽ của mày thôi, lấy chuyện bà mất tích ra dọa tao, muốn xem tao cuống cuồng đi tìm người rồi làm trò cười cho mày chứ gì?"

 

"Haiz, cậu đúng là..." Tôi cạn lời, lòng dạ tiểu nhân thì nhìn cái gì cũng thấy xấu xa.

 

Thấy Khương Hổ không thể nói lý lẽ, tôi và trưởng thôn không thể chần chừ thêm nữa, cứu người là trên hết.

 

Chúng tôi định trực tiếp xông qua, nhưng Khương Hổ và đám đàn em chặn ở lối vào, đi đâu cũng chặn, nhất quyết không cho chúng tôi qua.

 

Tôi không nhịn được nữa, bực tức nói:

 

"Cậu cản trở cứu người như vậy, chúng tôi có thể báo cảnh sát đấy."

 

Khương Hổ cười khẩy, vênh váo giơ chiếc điện thoại dát vàng của mình lên.

 

"Chúng mày cứ việc báo đi, cảnh sát đều lên núi tìm người rồi, xem ai rảnh mà quan tâm đến mày?"

 

Đám đàn em nghe vậy liền cười ha hả, không ngừng nịnh bợ Khương Hổ.

 

"Đại ca của chúng tao là ai chứ, tưởng thế là hù được anh ấy sao!"

 

"Ai mà không biết vùng này do đại ca chúng tao làm chủ chứ?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com