Không còn cách nào khác, tôi để trưởng thôn gọi người đến giúp, còn mình thì tranh thủ chuẩn bị thiết bị.
Chỉ cần máy bay không người lái tìm thấy bà Lưu, chắc chắn Khương Hổ sẽ không ngăn cản nữa.
Máy bay mang theo hy vọng của chúng tôi vừa bay lên thì “bộp”, một viên đá b.ắ.n trúng vào cánh.
Khương Hổ kéo dây ná, liên tiếp b.ắ.n về phía máy bay.
“Dừng lại!” Tôi vội lao tới giật lấy ná của hắn, nhưng bị hắn đẩy ngã, tay trầy xước rướm m-á-u.
“Không khí ở đây cũng là của tao, dựa vào đâu mà cho mày bay?” Hắn cười ngạo nghễ.
Một viên đá b.ắ.n trúng thân máy bay, nó loạng choạng rồi ổn định lại.
Tôi nghiến răng hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu mới cho chúng tôi qua?”
Hắn đảo mắt liên tục, ánh lên vẻ ranh mãnh.
“Muốn qua cũng được, nộp một ngàn tệ phí qua đường.”
“Không trả tiền thì biến!”
“Trả tiền! Trả tiền!” Đám đàn em của hắn đồng thanh hò hét.
Trời đã dần tối, viện binh của trưởng thôn còn chưa đến.
Tôi cắn răng, thỏa hiệp: “Đưa điện thoại đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chà, Lý đại tài tử đúng là rộng rãi.” Hắn hí hửng nhận điện thoại, cười toe toét khi thấy số tiền chuyển khoản.
Trưởng thôn xót xa nhìn tôi, nhưng tôi chỉ xua tay. Giờ không phải lúc nghĩ nhiều, cứu người quan trọng hơn!
Máy bay tiếp tục bay, màn hình hiển thị hình ảnh rõ nét. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tập trung tìm kiếm.
Bà Lưu nổi tiếng tốt bụng, vậy mà lại nuôi một đứa cháu tệ bạc như thế. Nếu bà biết hắn ngăn cản việc cứu mình chắc sẽ đau lòng lắm.
Máy bay vừa qua đỉnh núi thì bị một viên đá khác b.ắ.n trúng.
Nó lảo đảo mạnh, cuối cùng mất thăng bằng, lao xuống vực vỡ nát thành từng mảnh.
Tôi và trưởng thôn hét lên kinh hãi.
Khương Hổ giơ cao ná cao su, đắc ý ra hiệu chiến thắng với đám đàn em.
Đám tiểu đệ tử của hắn vỗ tay phấn khích: “đại ca đúng là thiện xạ, xa như vậy vẫn có thể b.ắ.n trúng, thật đúng là cho bọn chúng em mở mang tầm mắt!”
“Khương Hổ, cậu thất hứa!” Tôi đau xót nhìn chiếc máy bay trị giá hàng chục nghìn tệ tan tành. Quan trọng hơn là, trời sắp tối, cơ hội tốt nhất để cứu người đã trôi qua!
“Một mét một trăm tệ, một ngàn tệ chỉ bay được mười mét thôi.” Hắn cười nhạt.
Tôi tức giận: “Đây là tống tiền! Cậu không hiểu pháp luật sao?”
Hắn lắc lư sợi dây chuyền vàng to bản.
“Không có học thì sao? Tao vẫn sống trong biệt thự, lái xe sang đấy thôi.”
Hắn cười lớn: “Bọn mày thanh cao lương thiện như vậy, trả mười vạn tệ đi, tao cho mày bay cả ngọn núi!”