Đánh chán chê, đám đàn em bỏ mặc hắn, Khương Hổ bò lê đến bên bà Lưu.
“Bà ơi, cháu sai rồi, cháu sai thật rồi!” Hắn đập đầu xuống đất đến tóe máu.
Từ bé đến lớn, mỗi lần bị ức hiếp, hắn đều chạy về ôm bà nội mà khóc, luôn có bà bảo vệ cho hắn.
Nhưng giờ đây, người yêu thương hắn nhất lại suýt mất mạng vì hắn. Đây chính là hậu quả mà tự hắn chuốc lấy.
“Bà ơi! Nếu bà không tỉnh lại, cháu cũng không sống nữa!”
Hắn khóc lóc lăn lộn, toàn thân lấm lem bùn đất, điên loạn như kẻ mất trí.
Tôi nhìn hắn, nhưng trong lòng không chút gợn sóng.
“Vậy thì c.h.ế.t đi.” Tôi lạnh lùng nói.
Những người xung quanh cũng đồng thanh: “Nếu là tao, tao đã đập đầu vào đá mà c.h.ế.t từ lâu rồi!”
“Bấy lâu nay làm bao nhiêu chuyện ác, c.h.ế.t đi mới đáng!”
Khương Hổ sững người, rồi chầm chậm bước về phía một tảng đá lớn, chân run lẩy bẩy.
Nhưng rồi hắn lại dừng lại, ngồi thụp xuống đó khóc nức nở.
“Tôi… tôi xin lỗi…”
Tôi chỉ cảm thấy thất vọng, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh hắn diễn trò hối lỗi nữa.
Nếu hắn thực sự có gan c.h.ế.t để chuộc tội, tôi còn có thể xem hắn như một người có chút khí khái. Nhưng một kẻ vừa nhát gan, vừa ích kỷ như hắn, thì mãi mãi chỉ biết yêu bản thân mình nhất.
“Mấy người tha thứ…” Hắn khóc nấc lên, nhưng rồi bất chợt khựng lại.
“Cháu không biết họ đang cứu bà! Nếu biết là bà, cháu đã không ngăn cản họ, đã không phóng hỏa, không lao xe vào họ…”
“Xin bà tha thứ cho cháu!”
Hắn khóc đến run rẩy, nước mắt giàn giụa.
“Hổ à…”
Khuôn mặt bà Lưu vốn tái nhợt, nay lại có chút hồng hào, đôi mắt cũng sáng lên.
Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là dấu hiệu của “hồi quang phản chiếu” – báo hiệu người sắp qua đời.
“Lại đây…”
Khương Hổ lập tức ghé sát tai vào miệng bà, mong nghe những lời cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bàn tay bà run rẩy đặt lên cổ hắn.
Không ai chú ý đến bàn tay còn lại của bà, đang nắm chặt một con d.a.o nhỏ – con d.a.o mà bà luôn mang theo mỗi khi lên núi hái thuốc.
“A a a!” Một tiếng thét thảm thiết vang lên, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Khương Hổ trợn tròn mắt, ôm lấy cổ họng đang phun máu, không nói nên lời, chỉ có thể trừng trừng nhìn người trước mặt.
Người duy nhất yêu thương hắn, cũng chính là người đã kết liễu hắn.
Tôi và Đại Xuân vội vàng kéo bà Lưu ra, nhưng bà đã nhắm mắt xuôi tay.
Khương Hổ run rẩy giơ tay về phía chúng tôi, cố gắng cầu cứu.
“Cứu… cứu tôi…”
Nhưng không ai chìa tay ra.
Hắn vùng vẫy một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng gục xuống.
Hai ngày sau, hắn c.h.ế.t trong bệnh viện, c.h.ế.t trong đau đớn thống khổ.
Khương Hổ c.h.ế.t trong tình trạng vô cùng đáng sợ, đôi mắt trợn trừng, lồi hẳn ra ngoài, dường như không cam tâm nhắm lại.
Trưởng thôn nhìn hắn mà rùng mình, nhờ tôi tìm cách giải quyết.
Tôi lặng lẽ lấy mấy miếng băng dán, dán chặt mí mắt hắn xuống. Nhìn bộ dạng hắn lúc này, tôi không khỏi cảm thấy nực cười – một cuộc đời hoang đường kết thúc theo một cách cũng hoang đường như thế.
Ngày hỏa táng, tôi cẩn thận ôm hũ tro cốt của bà Lưu, đứng trước nhà tang lễ chờ trưởng thôn đi vệ sinh.
Lát sau, ông quay lại với một chiếc hộp rỗng trên tay.
“Tro cốt của Khương Hổ đâu?” Tôi hỏi.
Trưởng thôn đáp rất nghiêm túc: “Lỡ tay làm rơi vào bồn cầu rồi.”
Tôi câm nín.
Chết tiệt, sao ông ta lại nhanh tay hơn mình chứ?
***Theo dõi ad tại fanpage fb: Tia Nắng Sau Mưa nhé.***
Sau khi Khương Hổ chết, đám đàn em của hắn cũng nhanh chóng bị bắt.
Nhờ sự giúp đỡ của trưởng thôn và Đại Xuân, xưởng vẽ của tôi được hoàn thành thuận lợi.
Tôi bỏ tiền túi vẽ nhiều bức tranh tuyên truyền về giáo dục và phòng chống tội phạm lên tường trong làng, hy vọng câu chuyện của Khương Hổ sẽ là bài học cảnh tỉnh cho mọi người.
Trên bầu trời của ngôi làng hẻo lánh này, máy bay không người lái vẫn tiếp tục bay lượn, hỗ trợ lập kế hoạch sử dụng đất và quản lý nông nghiệp.
Sự ở đời đến cuối cùng rồi cũng sẽ vượt qua tất cả đau thương và ngu muội, cuộc sống rồi vẫn sẽ tiếp diễn, hướng về một khung trời mới tươi đẹp và rộng lớn hơn.