Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ

Chương 10



10

Khương Hổ trừng lớn đôi mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Hắn kinh hãi nhìn người dưới hố, mất một lúc lâu mới lê từng bước cứng ngắc tiến lại gần.

 

“Bà ơi!”

 

Hắn càng lúc càng hoảng loạn, chạy vội về phía bà Lưu mà không để ý dưới chân, trượt ngã xuống hố, đập đầu xuống đất, m.á.u chảy ròng ròng.

 

Nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, chỉ run rẩy bò dậy, vội vàng ôm lấy bà.

 

Mắt hắn đỏ ngầu, vén mái tóc bạc của bà, hoảng loạn mở to mắt bà ra, giọng run rẩy cầu xin:

 

“Bà ơi, là cháu đây! Mau mở mắt nhìn cháu đi!”

 

Nhưng bà Lưu không còn nói được nữa. Đầu bà rũ xuống, lộ ra vết thương sâu hoắm phía sau, m.á.u nhuộm đỏ cả áo Khương Hổ.

 

“Mau cứu bà ấy! Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì?” Khương Hổ gào lên như một đứa trẻ hoảng loạn.

 

Những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nhỏ lên khuôn mặt tái nhợt của bà.

 

Nhưng dù hắn có gào khóc thế nào, bà cũng không đáp lại.

 

Bỗng nhiên, hắn đứng bật dậy, ánh mắt đỏ rực, siết chặt nắm đấm, trừng trừng nhìn chúng tôi.

 

“Cứu bà ấy đi! Tôi xin các người…” Nói xong, hắn đột ngột nôn ra một ngụm m.á.u tươi.

 

“Cứu bà ấy đi, tôi xin các người… Cứu lấy bà nội tôi!” Khương Hổ quỳ xuống, nắm chặt ống quần chúng tôi, giọng van xin nghẹn ngào.

 

“Xe cứu thương ngay kia! Cậu có máy bay không người lái mà, mau đưa bà tôi qua đó đi, nhanh lên!”

 

Nhưng tôi và Đại Xuân đã kiệt sức, lại bị thương, không còn khả năng cử động.

 

Cuối cùng, những người khác kịp chạy đến, kéo tất cả chúng tôi lên.

 

Bà Lưu nằm trên cáng, hơi thở mong manh như sợi tơ, bác sĩ và y tá đang khẩn trương cấp cứu.

 

“Mau cứu bà nội tôi, làm ơn cứu bà ấy!” Khương Hổ vẫn liên tục cầu xin.

 

Tôi gắng gượng đứng dậy, giáng cho hắn hai cái tát thật mạnh.

 

“Muộn rồi! Mọi chuyện đã quá muộn rồi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đã có bao nhiêu cơ hội cứu bà, nhưng lần nào cũng bị cậu phá hoại! Cậu thà tin đám đàn em lừa lọc của mình, chứ không chịu nghe chúng tôi lấy một câu!”

 

“Bà Lưu c.h.ế.t là do cậu hại! Cậu chính là kẻ g.i.ế.c người!”

 

Những người xung quanh cũng phẫn nộ vây lấy hắn, vài người không nhịn được mà đ.ấ.m đá hắn để trút giận.

 

Khương Hổ ngã quỵ xuống như một cái cây khô, đám đàn em vội chạy tới đỡ hắn dậy.

 

Hắn đột nhiên túm lấy Tiểu Mã, mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống: “Mày nói với tao là tận mắt thấy bà nội ở nhà cơ mà?”

 

Tiểu Mã biết không thể chối cãi, vội quỳ xuống dập đầu lia lịa.

 

“Đại ca, bọn em chỉ lấy một ít tiền và đồ thôi! Ngày nào bà ấy cũng ở nhà, ai mà ngờ bà ấy lại vào núi chứ!”

 

Khương Hổ giận dữ nhìn chúng, lần đầu tiên hắn nhận ra bộ mặt thật của đám đàn em.

 

“Bọn mày ăn uống hưởng thụ bằng tiền của tao, vậy mà dám lừa tao!”

 

Cả bọn cúi đầu, không ai dám hé răng.

 

Khương Hổ đ.ấ.m túi bụi lên người chúng, giống như một con thú điên dại.

 

“Là do chúng mày lừa tao! Không phải lỗi của tao! Tao không g.i.ế.c bà nội! Tất cả là tại chúng mày!” Hắn gào lên, mắt ngập tràn thù hận và hối hận.

 

Hắn đánh như muốn trút hết tội lỗi của mình lên bọn họ, nghĩ rằng càng đánh mạnh, hắn sẽ càng bớt cảm giác tội lỗi.

 

Nhưng đám đàn em cũng chẳng vừa, bị đánh nhiều thì cũng vùng lên phản kháng.

 

“Đủ rồi, Khương Hổ!” Một tên túm lấy cổ áo hắn. “Tưởng mày là đại ca thì có thể làm gì cũng được à?”

 

“Nghĩ mình là vua chắc? Bình thường có lợi thì bọn tao theo, chứ có phải trung thành với mày đâu!”

 

“Đúng đấy, đừng tưởng bọn tao phục mày thật! Lâu nay đã ngứa mắt với mày rồi!”

 

Những lời này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Khương Hổ, khiến hắn c.h.ế.t lặng.

 

Đám đàn em quay sang đánh hắn túi bụi, trút hết sự bất mãn bấy lâu nay.

 

Khương Hổ hoảng sợ nhìn những kẻ mà hắn từng coi là “anh em tốt” giờ đây lại như một lũ ác quỷ, muốn lấy mạng hắn.

 

Tình nghĩa huynh đệ mà hắn hằng tự hào hóa ra chỉ là một trò hề. Lợi ích vừa mất đi, tình cảm cũng chẳng còn.

 

Hắn kêu gào cầu cứu, nhưng chẳng ai đoái hoài.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com