Những gì Lộ Viễn Minh nói hoàn khác với những gì mọi người muốn nghe.
Tuy nhiên, hắn không quan tâm họ nghĩ gì. Hắn đã hạ quyết tâm đối xử với mọi người bằng sự chân thành nhất có thể, dù sao thì sự chân thành là vũ khí lớn nhất.
"Mọi người sẽ ở đây mãi mãi ư?"
Edward miễn cưỡng kéo tâm trí mình ra khỏi hình ảnh Chúa Gie-su, hắn kính cẩn nói: " Vậy thưa Ngài, ý Ngài là gì?"
"Chúng ta cần phải ra ngoài."
Lộ Viễn Minh thẳng thắn nói: " Đây là nơi trú ẩn an toàn, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài sự kiên cố đó. Không có cơ sở sản xuất tự cung tự cấp, cũng không có nguồn lực sản xuất bền vững lâu dài."
Andrian lập tức ủng hộ: " Đúng vậy, chúng ta đều vô cùng sợ hãi trước sức mạnh của đám quái vật đó, nhưng chúng chỉ mạnh hơn những loài động vật săn mồi thôi trừ những loài cá biệt như con đầu đàn. Chúng có thể tìm thấy vũ khí và đặt bẫy để giết đám quái vật đó."
"Đúng vậy, đây cũng là chủ ý mà ta mong muốn, chúng cần ra ngoài để tìm thêm vũ khí và tài nguyên, sau đó tìm thêm nhiều người rồi cứu vớt bọn họ." Lộ Viên Minh cười rạng rỡ nói
Sau khi nói ra những lời này, hầu hết những người có mặt đều do dự nhưng tên Edward lập tức nói: "Tôi nhất định sẽ đi theo Chúa!"
John cũng nói: "Lộ tiên sinh, nếu tiên sinh có kế hoạch nào thực hiện được thì hãy tính tôi vào đó."
Tom, người luôn cảnh giác Lộ Viễn Minh cũng nói: "Còn tôi nữa thưa ngài, tôi là đệ tử sùng đạo của ngài!"
Edward lộ vẻ mặt tức giận nói:" Tom, ta sẽ để mắt tới con. Trước đây con đã làm những việc không thể tha thứ nhưng Chúa đã nhân từ với con. Ta cho con một cơ hội, con không có cơ hội nào nữa để phản bội Chúa. Lần này là ngày phán xét, con có thể tự mình cân nhắc xem sau khi phản bội Chúa lần nữa sẽ xảy ra chuyện gì!"
Sau khi Edward nói xong, những người khác nhìn Tom với ánh mặt kỳ lạ và họ đều vô thức tránh xa hắn.
Khi Lộ Viễn Minh cùng những người lúc trước tiến vào hầm, màn trình diễn của Tom được mọi người chú ý, tuy nhiên khi đó mọi người đều nghi ngờ Lộ Viễn Minh nên Tom không bị phát hiện việc từng phản bội hắn.
Nghĩ lại việc Lộ Viễn Minh có thể di chuyển giữa thế giới phàm trần và thế giới bên kia, cùng phép màu năm chiếc bánh và hai con cá, có lẽ hắn thực sự có thể là Đấng Cứu Tinh, khi đó hành động của Tom vô cùng gần gần gũi với kẻ bị nguyền rủa trong truyền thiết, kẻ phản bội chúa Gie-su!
Suy cho cùng, giống như tất cả những người có mặt trong bài giảng của Đấng Cứu Tinh, họ thực sự tương đương với mười hai môn đồ bên cạnh chúa Gie-su, mặc dù những lời nói của Đấng Cứu Tinh ... thực sự rất khó diễn tả.
Lộ Viễn Minh lập tức đứng lên nói: " Mọi người đừng như vậy, mọi chuyện nên dựa theo nguyên nhân. Lời nói và việc làm của Tom vẫn nằm trong phạm vị có thể kiểm soát được, nhưng ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Tom, đừng phạm sai lần quá lớn vượt quá giới hạn của ta, nếu không ngươi sẽ bị ta trục xuất, hoặc tệ nhất là ta sẽ giết ngươi."
Nói xong, Edward cũng đợi mấy giây rồi mới nói với Tom: " Nếu Người đã nhân từ chiếu sáng cho ngươi... Tom, ta sẽ để mắt tới ngươi!"
Thấy bầu không khí có gì đó không ổn, hắn ho khan nói: "Được rồi, mọi người hãy chú ý đến nguy cơ hiện tại. Ta nghĩ mọi người đều biết tôi muốn làm gì phải không? Hãy xác nhận rằng quái vật bên ngoài đã ở rất xa, sau đó mới cẩn thẩn ra khỏi hầm. Có một số điểm mấu chốt khi chúng ta ra ngoài là đi tìm thức ăn và nước ngọt, thế giới bên kia khả năng được sắp xếp giống với bản đồ của thế giới phàm trần. Mặc dù tôi có thể dựa vào sức mạnh mà tôi có để trao đổi lấy thức ăn và nước ngọt nhưng chỉ có 3 cơ hội để thực hiện thôi. Vậy nên ưu tiên thứ nhất của chúng ta là phải tìm được thức ăn và nước ngọt từ thế giới bên kia."
"Tôi cũng nghĩ rằng trên thế giới người phàn trầm đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ, vì vậy ..."
Edward lập tức cung kính nói: "Chúa ơi, Ngày Phán Xét đã đến!"
Hắn bất đắc dĩ gật đầu nói: " Đúng vậy, khả năng là Ngày Phán Xét đã đến, cho nên thế giới người sống đang có tai họa là rất nhiều quỷ dữ và lời nguyền rủa hoành hành, nên người chết sẽ đến thế giới bên kia. Hiện tại, nơi hạ cánh của người chết là không xác định, nên có rất nhiều người rải rác lang thang bên ngoài, họ không có nơi trú ẩn, không có thức ăn và nước ngọt, ... Một khi bị quái vật tấn công khả năng chết là rất cao. Thế nên ưu tiên thứ hai của chúng ta là tìm kiếm, cứu họ và đưa họ về trú ẩn là ngân hàng này."
Lúc này Tom và mấy người trong đội lộ ra vẻ mặt do dự, hắn nói thêm: " Tôi biết ý của mọi người, ở đây có thể có cừu đen hoặc người có động cơ, đúng không? Nói thật, khi ta lần đầu tiên đến đây đã bị một tên da đen vô gia cư và một tên cảnh sát da trắng đâm sau lưng, tôi bị gãy chân và suýt phải bỏ mạng bởi đám quái vật ..."
Edward liền giận dữ gầm lên: "Báng bổ, đây là báng bổ Chúa!! Chúa ơi, hay để ngọn lửa từ thiên đường thiêu rụi lũ quỷ này!"
Đành bất đắc dĩ đợi Edward trút giận xong mới nói: "Ta có thể trở về thế giới người sống trước khi bị đám quái vật giết chết, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta. Bản chất con người luôn có phần xấu xa nhưng chúng ta phải đưa ra lựa chọn. Vấn đề hiện nay chính là sinh tồn của toàn thể nhân loại ở thế giới bên kia. Đối với vấn đề này chúng ta có thể tạm thời gác lại những mâu thuẫn phụ, chỉ cần những người ta tìm thấy không tấn công mình thì chúng ta có thể chậm rãi quan sát lời nói và hành động của họ."
"Tóm lại đối xử đồng đội như ấm áp của mùa xuân, đối xử công việc của mình nóng bỏng như mùa hè, đối xử với chủ nghĩa cá nhân như gió thu quét lá rụng, đối xử tàn nhẫn với kẻ thủ như mùa đông khắc nghiệt!"
Mọi người lần nữa ngơ ngác, Lộ Viễn Minh nói chính là câu nói nổi tiếng của đồng chí *Lôi Phong*, nhưng với đám người này thì lại vô cùng kinh hãi.
Lộ Viễn Minh không có lựa chọn nào khác, dù sao hắn cũng là một thanh niên mới ra xã hội, nếu thật sự hắn nói mấy câu nổi tiếng ở thế giới người sống thì xấu hổ đến chết. Nhưng ở đây những câu nói nổi tiếng lại rất phù hợp cho việc đoàn kết đám người này nên hắn cũng không ngần ngại sử dụng.
"Cuối cùng là vũ khí"
Hắn ra hiệu cho John đưa lại viên đạn màu trắng trong suốt lúc trước.
Giơ viên đạn lên nói: "Viên đạn này được ta ngưng tụ bằng sức mạnh tín niệm. Một viên đạn cần một phần sức mạnh của nó. Như Tom đã nói nó giống như một quả cầu sét cực kì mạnh mẽ nhưng nó rất lãng phí. Vậy nên ta sẽ dùng thêm hai phần sức mạnh tín niệm để ngưng tụ thành 100 viên đạn, 50 viên cho súng của ta và 50 viên cho súng trường của John để chia làm hai đội. Mặc dù việc ngưng tụ thành đạn là một lãng phí lớn vì loại sức mạnh tín niệm này không dễ dàng có được và không biết lấy được ở đâu. Nhưng ngoài việc ngưng tụ nó thành thức ăn và nước ngọt, chúng ta có thể làm gì khác?"
"Chính vì vậy, chúng ta phải tìm kiếm xem có vũ khí lạnh nào ở bên ngoài không, ví dụ như một thanh gỗ hoặc một thanh kim loại phù hợp. Tốt nhất là tìm được vũ khí lạnh thành phẩm."
"Đây là chiếc lược mà tôi có thể nghĩ ra, mọi người thấy thế nào? Nếu có đề xuất khác thì có thể đưa ra vì tất cả các trật tự ở thế giới thực khi xuống đây đều vô dụng."
Bác sĩ tâm thần C'Thun Espit liền khen ngợi: "Thưa Lộ tiên sinh, dù ngài có phải là Đấng Cứu Tinh thực sự hay không thì những điều ngài nói đủ khiến bất kì ai ở đây đều cảm động và ngưỡng mộ."
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói thêm: "Tôi không có gì phản đối cũng như bổ sung thêm vấn đề mà tiên sinh đề cập. Tôi chỉ đưa ra một đề nghị là tổ đội của chúng ta cần có một cái tên, phải không?"
Edward liền nói: "Hội cứu rối Đấng Cứu Tinh được không?"
Những người xung quanh chậm rãi gật đầu và đồng tình về cái tên này khiến Lộ Viễn Minh đau đầu.
"Tên tổ đội do ta tự quyết định."
Hắn thực sự quá lười biếng về việc nói chuyện tôn giáo và thần linh với họ, điều bây giờ là bắt đầu hành động càng sớm càng tốt, không nên trì hoãn.
Vì thế cái tên hội cứu rỗi Đấng Cứu Tinh trực tiếp bị hắn bỏ qua, sau đó lập tức nói: "Tên tổ đội là Thiên Địa, cùng nhau sản xuất, cùng nhau hỗ trợ, cùng nhau chiến đấu. Quyết định như vậy đi!"
"Đội ngũ của trái đất và thế giới bên kia"
P/s:
*Lôi Phong*: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc