Kết cục cuối cùng

Chương 3: Bản chất xấu xa của con người



Lộ Viễn Minh đi theo viên cảnh sát da trắng và người đàn ông da đen vô gia cư chạy xuống tầng dưới của tòa nhà.

Quái vật mặt người dài 3,4 mét đang trèo lên từ bức tường bên ngoài tòa nhà, những con quái vật này căn bản không phải là thứ mà con người có thể chống lại, ít nhất là với những người không có vũ khí. Vì vậy 3 người không cần suy nghĩ mà chạy xuống tầng dưới tòa nhà.

Chạy vào trong mau!!!

Viên cảnh sát da trắng mặc dù có súng lục nhưng cũng chỉ là gân gà mà thôi, chưa kể số lượng đạn có hạn. Còn với sức mạnh thuần túy không thôi thì không thể giết chết những con quái vật này.

Với chiều dài cơ thể từ 3 đến 4 mét, chúng không kém gì một con quái thú như hổ hay sử tử, hơn nữa những thứ này đều là quái vật, ngoài ra đây là thế giới địa ngục nên hoàn toàn có khả năng chúng sẽ bất khả xâm phạm. Chưa kể chúng có hơn mười con, chả ai có thể nghĩ rằng một khẩu súng lục là đủ để giết chết đám quái vật này.

Ba người chỉ có thể cúi đầu chạy loạn xạ từ sân thượng xuống tòa nhà.

Tòa nhà này hiện tại như một đống đổ nát và bị hư hại, sau khi từ sân thượng chạy xuống trước mặt 3 người toàn là bức tường đổ nát, trên mặt đất cũng có rất nhiều lỗ thủng, tường chịu lực và các thanh thép chịu tải lộ ra rõ mồn một. Từng căn phòng đều bừa bộn, giấy tờ vụn rải rác, đồ đạc chẳng còn gì kèm theo với đó là những thanh thép kéo lổn nhổn trên sàn. Ba người phải đi khá chậm nếu không có thể vô tình ngã khỏi sàn hoặc va phải người bên cạnh khiến người đó có thể bị các thanh thép đâm thủng.

Trong khi chạy, người đàn ông da đen vô gia cư liên tục làm thứ gì đó , còn người cảnh sát da trắng vẫn liên tục kiểm tra đạn, tuy trông hoảng sợ nhưng tình hình tốt hơn một chút và không suy sụp hoàn toàn.

Tình trạng của Lộ Viễn Minh thì cũng không khá hơn là mấy, đầu óc trồng rỗng, toàn thân thậm chí còn run rẩy khi bám theo phía sau 2 người.

Kể từ khi sống thực vật, rồi xuyên không đến New York 5 năm sau và là 1 kẻ nghiện ma túy trong khu ổ chuột ở quận South Bronx. Sau đó hắn gặp phải một lời nguyền khó hiểu hoặc thứ gì đó ma quái rồi chết một cách bi thảm. Rồi tiếp tục bị đưa sang thế giới bên kia sau khi chết, chứng kiến một tên đồng tính nhảy từ nóc tòa nhà 40 tầng chết, nở thành một bông hoa bằng xương thịt. Cùng với đó là những con quái vật mặt người đang truy đuổi hắn và 2 người còn lại.

Chuỗi sự kiện khó tin này nối tiếp nhau khiến hắn không có thời gian suy nghĩ 1 chút nào. Lúc này hắn đang giãy giụa vì sự sống của mình.

Đầu óc thì trống rỗng nhưng khi đang chạy hắn nảy sinh ra một số suy nghĩ.

"Mình vẫn có thể du hành ngược lại được chứ ?"

Đây là phản ứng đầu tiên của Lộ Viễn Minh sau khi bừng tỉnh lại.

Hắn không phải là kẻ nghiện ma túy vô danh ở New York, hắn là một thanh niên 23 tuổi đến từ Trùng Khánh của quốc gia Z.

Trở thành người thực vật sau một tai nạn, sau đó hắn bất ngờ nhập vào cơ thể của một người nghiện ma túy tại New York 5 năm sau.

Vậy nên câu hỏi lớn nhất bây giờ là liệu hắn có còn quay trở lại sau mỗi 72 giờ không, trở lại cơ thể gốc của hắn ?

Cho dù cơ thể gốc đang ở trong trạng thái thực vật nhưng vẫn tốt hơn là bị quái vật trong thế giới sau khi chết này xé nát và ăn thịt!

(Tổng cộng đã là 5 năm ngày trôi qua kể từ khi ta du hành xuyên thời gian đến cơ thể này. Trong 72 giờ đầu tiên, mình có thể ngay lập tức có thể du hành trở lại cơ thể gốc. Sau khi du hành trở lại, mình không cần đợi thêm 72 giờ nữa mà có thể trở lại cơ thể của kẻ nghiện ma túy bất cứ lúc nào. Nhưng để quay lại trở lại cơ thể gốc, mình bắt buộc phải chờ đủ 72 giờ tương đương với 3 ngày, ta đã ở trong tòa trước khi đến đây hơn 2 ngày rồi ... vậy còn bao nhiêu lâu nữa?)

Lộ Viễn Minh đang cố gắng hết sức để nhớ lại !!!!

Hồi nhỏ hắn bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khi lớn lên chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên Lộ Viễn Minh cũng đã đến gặp bác sĩ tâm lý để được hướng dẫn và điều trị loại bệnh này, bác sĩ cũng đã yêu cầu anh một số hạn chế bao gồm ăn và uống.

Trừ khi tiêu hao nhiều năng lượng khiến đổ mồ hôi nhiều, nếu không hắn chỉ uống nước mỗi 8 giờ một lần. Thói quen này đã kéo dài hơn 10 năm và đạt đến trình độ đồng hồ sinh học rồi.

Trong trí nhớ của Lộ Viễn Minh, sau khi du hành đến cơ thể bị nghiện này lần thứ 2, hắn đã uống nước tổng cộng 8 lần tương đương với 64 giờ, chỉ còn 8 giờ nữa là hắn có thể du hành trở lại cơ thể gốc và 8 giờ cuối cùng này là ở đây. Hắn an ủi nghĩ đến những chuỗi những sự kiện xảy ra ở áng chừng khoảng 5 đến 6 giờ.

(... Ước tính áng chừng sẽ mất hơn 3 giờ để ta du hành ngược trở lại cơ thể gốc)

Bản thân Lộ Viễn Minh cũng không chắc liệu mình còn có thể du hành trở lại cơ thể gốc ban đầu hay không bởi vì hắn đã chết sau khi du hành vào cơ thể của kẻ nghiện ngập này.

Nhưng ít nhất đây cũng là điều mà hắn nghĩ đến, phải không?

Sau khi Lộ Viễn Minh phát hiện ra điều này, hắn bắt đầu nhìn xung quanh và cố gắng tìm một nơi để trốn, chỉ cần sống sót được hơn 3 giờ là hắn có thể xem thử liệu mình có thể du hành trở lại cơ thể ban đầu hay không.

Ngay lúc Lộ Viễn Minh vừa chạy vừa suy nghĩ, đột nhiên hắn bị khưng lại vì người đàn ông da đen vô gia cư trước mắt đột ngột cúi xuống trước cửa của một căn phòng nào đó. Còn viên cảnh sát da trắng thì chạy ngang qua hắn, đúng lúc đó người đàn ông da đen vô gia cư hung hãn vung một thanh kim loại rất dài đánh thẳng vào khớp chân trái của Lộ Viễn Minh. Cú đánh trúng khớp chân trái của hắn liền phát ra một tiếng răng rắc, toàn thân ngã xuống mặt đất.

Tên đàn ông da đen vô gia cư mắt hung ác tiếp tục muốn đánh Lộ Viễn Minh bằng thanh kim loại đó một lần nữa, viên cảnh sát da trắng phía trước lập tức hét lên: "Bỏ vũ khí xuống và giơ tay lên không tao sẽ bắn!!"

Tên da đen vô gia cư nhìn Lộ Viễn Minh ngã xuống đất ôm chân rên rỉ nhưng vẫn ngoan ngoãn thả thanh kim loại xuống, giơ 2 tay về phía người cảnh sát trắng rồi nói: "Này anh yên tâm, lũ quái vật đó đang đuổi theo chúng ta. Chúng ta có thể không chạy nhanh hơn lũ quái vật nhưng chúng ta có thể lấy tên da vàng này làm chim mồi để bỏ lại chúng ..."

Người cảnh sát da trắng sắc mặt không chắc chắn nhưng vẫn từ từ hạ khẩu súng lục trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào tên da đen vô gia cư và nói: "Hãy đến trước mặt tao, đặt tay của mày xuống ở nơi tao có thể nhìn thấy nếu không tao có thể khiến mày có 2 lỗ ở chân"

Tên da đen vô gia cư nhún vai chạy nhanh đến tên cảnh sát da trắng, trước khi đi hắn còn đá vào bụng Lộ Viên Minh một phát khiến Lộ Viên Minh phải cuộn tròn người vào một góc và ôm bụng.

"Con lợn da vàng chết tiết, nếu không phải ngươi tới đây cướp việc của tao sao có thể khiến tao trở thành một kẻ lang thang được ..."

Sau khi nói xong, tên da đen vô gia cư và cảnh sát da trắng tiếp tục bỏ chạy đến dọc hành lang của tòa nhà.

Ít nhất mười giây sau, Lộ Viễn Minh gần như không thể kiềm chế được cơn đau dữ dội từ cú đá, hắn nhìn theo hai người kia rời đi với sự ngạc nhiên và nghi ngờ, không thể tin vào những gì vừa diễn ra. Hắn không thể nhận thức được điều gì đã xảy ra."

Hắn bị bỏ rơi !?
Không, không chỉ là bỏ rơi!
Đây là một cú đâm sau lưng!

"Chết tiết, chết tiệt, chết tiệt! Đúng là nhiều người cho rằng người da đen không phải là người không chấp nhận sự phân biệt chủng tộc, họ chỉ không chấp nhận và phản đối cách đối xử không công bằng với họ!"*

Lộ Viễn Minh chửi rủa vài lời, sau đó dừng lại, cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại.

Hắn cố gắng cử động chân trái bị đánh bởi thanh sắt nhưng chỉ làm cho cơn đau dữ dội trỗi dậy. Hắn hét lên, loại đau đơn dữ dội này là điều mà Lộ Viễn Minh từ khi còn nhỏ chưa từng trải qua. Tay hắn ôm chặt chân bị gãy và mất vài giây hét lên trước khi nghiến răng chịu đựng cơn đau.

Những quái vật mặt người kia vẫn đang đuổi theo hắn, nếu hắn lãng phí thời gian ở đây chỉ để gào thét thì như vậy số phận đang chờ đợi hắn chính là bị bọn quái vật đó xé thành từng mảnh và nuốt chửng!

Hắn phải tìm cách sống sót, ít nhất là cho đến khi hắn có thể du hành trở lại cơ thể gốc.

Lộ Viễn Minh chịu đựng cơn đau kịch liệt, mắt không ngừng cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh.

Hiện tại hắn cũng không muốn hiểu tại sao hắn lại đi theo tên khốn cảnh sát da trắng ... Không, vậy còn tên khốn da đen thì sao?

Điều hắn cần làm là tìm một không gian hẹp và khuất để ẩn nấp rồi sống sót trong vài giờ cuối cùng để du hành trở lại cơ thể gốc.

Mặc dù cơ thể kẻ nghiện mà hắn sở hữu đã chết ở New York và linh hồn của hắn cũng theo đó mà rơi vào thế giới này sau khi chết, liệu hắn có thể du hành quay trở lại cơ thể gốc của mình hay không vẫn là một câu hỏi, nhưng đánh cược vào khả năng quay trở lại vẫn tốt hơn so với việc bị truy đuổi và ăn thịt bởi đám quái vật.

Tất nhiên sẽ tốt hơn nếu hắn có thể tìm được chỗ ẩn nấp trong khi chạy nhưng bây giờ chân đã bị gãy, hắn không thể rời khỏi tầng trên cùng được nữa nên hắn quyết định là tìm một chỗ ẩn nập ngay gần đó.

Rất nhanh chóng, Lộ Viễn Minh đã tìm được một vài chỗ ẩn nấp, nhưng phần lớn đều là đống rác hoặc góc tường đổ nát. "Các chỗ ẩn nấp như vậy hoàn toàn phụ thuộc vào vận may để quyết định giữa sự sống còn và tử thần. Nếu không bị quái vật phát hiện, mình sẽ an toàn; ngược lại, sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của đám quái vật đó và đối diện với nguy cơ bị xé xác."

Lộ Viễn Minh thực sự không còn cách nào khác, buộc phải bò trên mặt đất để tìm một chỗ ẩn nấp vừa đủ để trốn, nhưng cử động cũng làm cơn đau từ chiếc chân gãy trở nên dữ dội. Bò và di chuyển trở thành một nhiệm vụ khó hắn, mỗi bước đi đều làm hắn kêu lên thảm thiết do đau đớn, nhưng lúc này hắn không còn quan tâm và chỉ tập trung vào việc tiếp tục hành trình mặc kệ cơn đau.

Đúng lúc này, Lộ Viễn Minh nghe thấy âm thanh đồng thời với việc cảm nhận một thứ gì đó đang chuyển động phía trên đầu từ một số bức tường đổ nát, khiến lông trên cơ thể hắn dựng đứng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đám quái vật đã leo từ mặt đất lên sân thượng và đang đuổi theo hắn rất nhanh.

"Phải nhanh lên mới được ..."

Gầm lên một tiếng, dùng sức mạnh cuối cùng để bò trên mặt đất, móng tay lộn ngược vì dùng lực quá mạnh rồi bò ngay lập tức đến một căn phòng gần đó.

Trong căn phòng đó, những bức tường vỡ và các thanh thép rải rác khắp nơi, ở góc một bức tường vỡ có một cái hốc nhỏ với lối vào hẹp giống như cái hố chó, nhưng vẫn đủ lớn để Lộ Viễn Minh có thể lọt vào. Lúc này, tiếng quái vật đang đuổi sát phía sau, nhưng hắn không còn có thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ việc nhảy vào hố chó đó ngay lập tức để bảo vệ bản thân.

Nửa trên của Lộ Viễn Minh lọt vào hố, nhưng thanh thép và tường vỡ gây ra nhiều vết thương cho cơ thể và cả hai cánh tay của hắn. Hắn không quan tâm nhiều đến những vết thương này mà tiếp tục lao sâu vào. Nếu hai chân cuộn tròn, khoảng cách giữa chân và miệng hố chó này là khoảng 80 hoặc 90 cm.

Nhưng chân trái của Lộ Viễn Minh đã bị gãy, hắn cố gắng cuộn nó vào nhưng mỗi cử động đều mang theo đau đớn. Hơn nữa, hắn không thể chịu đựng cơn đau và cố gập lại được nữa, khớp bị gãy do bị đánh bởi thanh sắt uốn cong của tên da đen vô gia cư.

Nói cách khác ...

Chân trái của hắn đang duỗi thắng hướng vào miệng hố chó này !!

---------------------------------------------------------
Dịch giả:
* Ý nói không bài xích phân biệt chủng tộc chỉ bài xích những người ghét người da đen.