Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh
16
Tôi ngồi trên ghế sofa, nghĩ mãi vẫn thấy nên nói chuyện thẳng thắn với Lục Thành một lần.
Nếu anh thật sự là ba ruột của Cầu Cầu, thì anh có quyền được biết sự thật.
Điện thoại lại rung lên, lại là một số lạ. Tôi lập tức từ chối cuộc gọi.
Vừa mặc áo chuẩn bị ra ngoài tìm Lục Thành nói chuyện, thì một tin nhắn được gửi tới.
Nội dung là:
"Chị và Lục Thành ly hôn rồi à?? Em là Hạ Vân, mình gặp nhau nói chuyện chút nhé."
Máu nóng lập tức dồn thẳng lên đầu.
Cảm xúc dồn nén suốt mấy ngày qua, cộng thêm cú “đánh úp” vừa rồi của Chu Trạch cuối cùng cũng bùng nổ.
Là chuyện gì thế này? Thật sự là cái gì cũng dính hết vào một lúc?
Tôi cũng chỉ là một người bình thường, chỉ muốn sống yên ổn mà già đi, khó lắm sao?
Tôi phạm phải thần tiên phương nào, mà mấy tình tiết m.á.u chó đến cả phim truyền hình cũng không dám chiếu, lại đồng loạt xảy ra trên người tôi?
Tôi đã ly hôn rồi! Cô ta còn muốn gặp tôi làm gì nữa?
Giận sôi máu, tôi “lạch cạch” bấm số gọi cho Lục Thành.
Nhưng tiếng chuông lại vang lên từ phía ngoài cửa.
Tôi chớp mắt. Bất chợt kéo mạnh cửa ra.
Lục Thành đứng đó, cầm điện thoại trên tay, cười gượng:
“Anh…”
Tôi không quan tâm tại sao anh lại có mặt ở cửa nhà tôi. Chỉ trút hết mọi lời đã nhịn suốt cả tuần qua lên người anh.
“Lục Thành, anh với cô Bạch Nguyệt Quang của anh đúng là có bệnh!”
“Muốn gì sao không nói thẳng? Phải vẽ đủ thứ màn kịch để ép em mở miệng đòi ly hôn. Được! Em biết điều, nhường ngôi!”
“Kết quả là bây giờ cô ta nhắn tin rủ em đi gặp mặt là thế nào??”
“Em đi gặp bà nội cô ta thì có!”
“Hay là hai người muốn kể cho em nghe chuyện tình yêu vĩ đại của các người à?”
Tôi gào xong, nhìn thấy Lục Thành cứ như bị dội gáo nước lạnh, đứng đờ ra tại chỗ.
Bộ dạng như thể… không biết gì cả.
Tôi cười khẩy. Đàn ông mà, đến cuối cùng vẫn là đóng vai vô tội.
Không buồn tiếp tục, tôi với tay định đóng cửa.
Anh chợt hoàn hồn, đưa tay giữ cửa lại, không cho tôi đóng.
Tôi chưa bao giờ thấy Lục Thành nói năng lắp bắp như thế này:
“Không… Tiểu Tiểu, em đang nói gì vậy? Bạch Nguyệt Quang nào?”
“Ai là Bạch Nguyệt Quang của anh?”
“Hạ Vân…”
“Hạ Vân là em gái em, cũng là em gái anh.”
Tôi sững người. Lục Thành bị điên à?
Anh ấy… có biết mình đang nói cái gì không?
Sao có thể?
Anh nhíu mày, bóp trán:
“Chuyện này xảy ra từ lâu rồi. Hạ Vân là con riêng của mẹ em và ba anh.
Sau vụ tai nạn, ba anh trước lúc lâm chung đã nhờ anh chăm sóc cô ấy.
Nhưng ông nội anh cực kỳ bảo thủ, kiên quyết không chấp nhận Hạ Vân.
Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cô ấy ra nước ngoài.
Cô ấy chơi với đủ loại người phức tạp, anh phải lo liệu giải quyết đống rắc rối đó trước khi cô ấy đi.
Lúc đó cũng ầm ĩ lắm, nhưng vì thân phận của cô ấy nên anh không thể giải thích gì.
Anh không ngờ lại bị đồn thành “Bạch Nguyệt Quang” của anh.
Thật ra anh vốn định để cô ấy sống ở nước ngoài cả đời. Nhưng cô ấy khát khao tình thân đến mức khi biết có em, lại lén lút về nước.”
Linh hồn tôi như thoát xác, lơ lửng trên không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đừng hỏi.
Hỏi chính là: sốc muốn tắt thở.
Phim truyền hình 8 giờ tối của Trung Quốc giờ cũng không dám viết thế này nữa đâu.
Biên kịch và đạo diễn chắc chắn sẽ bị dân mạng “ném đá” đến chết.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn Lục Thành, vớ lấy gối trên ghế ném thẳng vào đầu anh.
“Anh bị câm à? Không có miệng à?”
“Đồ đàn ông thẳng như cây sào, có chuyện cũng không nói!”
“Cô ấy không phải Bạch Nguyệt Quang, những tin đồn đó là sai thì anh không thể giải thích cho em biết một câu sao?”
“Chỉ cần một câu thôi cũng được!”
Tôi giận đến mức đi đi lại lại trong phòng khách.
“Còn nữa, anh không thấy lạ sao khi em đột nhiên đòi ly hôn?”
“Em nói ly hôn là anh ly hôn? Không hỏi gì à?”
“Chờ đã, cái đơn ly hôn đó là thế nào?”
Chuyện này càng lúc càng loạn.
Anh ngồi xuống ghế, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, úp mặt vào lòng bàn tay:
“Một tháng trước, Chu Trạch được bổ nhiệm làm giám đốc chi nhánh của em trở thành cấp trên trực tiếp của em.
Hắn tìm đến anh, bóng gió nói anh nên để em và Cầu Cầu được tự do.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn nói… trẻ con cần có cha ruột.
Hắn còn đưa cho anh xem những đoạn tin nhắn của hai người.
Anh nghĩ… có lẽ nên buông tay.
Anh bảo luật sư chuẩn bị sẵn đơn ly hôn.
Nhưng khi nhận được nó, anh lập tức hối hận. Quỷ tha ma bắt cái tên Chu Trạch ấy, hắn mà cũng đủ sức tác động tới anh ư?
Anh vứt đơn ly hôn vào két sắt để mặc nó bụi phủ. Miễn là em không nói đến chuyện ly hôn, anh sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra.”
…
Tôi cạn lời rồi.
Tất cả những câu chửi thề trong đời, chắc hôm nay phải xài hết cho bằng được.
Chu Trạch cái đồ cặn bã ấy, ba năm qua chơi chúng tôi một vố ngoạn mục.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, thở hồng hộc.
“Vậy ra anh tưởng em đòi ly hôn là vì Chu Trạch?”
Tôi nghiến răng, đá vào chân anh mấy cái:
“Anh tưởng, anh tưởng…
Anh sao tự tin thế, tưởng gì cũng đúng hết vậy?”
Những đoạn tin nhắn đó, không nói cũng biết là photoshop. Thế mà anh cũng tin?
Đúng là hết nói nổi.
Tôi bật cười:
“Còn nữa, em chưa bao giờ nói Cầu Cầu là con của Chu Trạch.”
Vừa dứt lời, tôi đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Lục Thành siết lấy tôi, trái tim anh đập dồn dập đến mức tôi cũng nghe thấy rõ.
“Vậy ra… em tưởng là anh ép em ly hôn.
Còn anh thì nghĩ em vì Chu Trạch nên muốn ly hôn.
Chúng ta đều tưởng người kia là người chủ động…
Cuối cùng lại bị chính hiểu lầm này đẩy đi xa.”
Anh chửi thầm một câu:
“Đáng đời. Tại anh không biết mở miệng.”
Tôi giờ đã chán đến mức không còn sức giãy nữa, tựa đầu vào n.g.ự.c anh.
“Anh đi làm xét nghiệm cha con với Cầu Cầu đi.
Bốn năm trước, em mặt mũi mỏng lắm, tỉnh dậy rồi lẳng lặng bỏ đi, cũng không kịp nhìn mặt người đàn ông đêm đó là ai.
Không ngờ lại là anh.”
Tôi mệt quá rồi. Sau khi nói ra hết mọi chuyện, như thể đã gỡ bỏ hàng ngàn khối đá trong lòng.
Trong cơn lơ mơ m.ô.n.g lung, chỉ lờ mờ nhớ được khuôn mặt Lục Thành vui mừng đến ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com