Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 10



15

Lục Thành đã để lại cho tôi không ít thứ.

Tôi cũng chẳng phải dạng quá thanh cao gì tiền đó, không lấy thì uổng.

Thế nên tôi tiện tay chọn một căn nhà trong số đó, rồi dọn ra ngoài sống cùng Cầu Cầu.



Tin tức trong cái giới này luôn truyền nhanh như lửa gặp gió.

Chuyện tôi chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Lục, chắc chưa đầy một ngày đã lan khắp nơi.

Không ít quý bà rủ nhau đến nhà tôi, bóng gió hỏi han dò chuyện.

Thật ra tôi cũng chẳng có gì để giấu — ai hỏi gì, tôi cứ nói thẳng, không né tránh.



Đang nấu cơm cho Cầu Cầu thì điện thoại đổ chuông.

Là số lạ. Tôi cứ tưởng lại có người nào đó đến hỏi chuyện nên tiện tay bắt máy.

Kết quả, đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn của Chu Trạch.

Đúng là quỷ hồn không tan.

Tôi lập tức muốn cúp máy.

Dường như hắn đoán được tôi chẳng buồn phí thêm giây nào cho hắn, liền vội vàng nói một câu, đủ khiến ngón tay tôi đang đặt trên nút kết thúc cuộc gọi run lên, không thể ấn xuống nổi.



“Bạch Tiểu, em có biết người đàn ông trên giường em tối hôm đó, bốn năm trước là ai không?

Hahaha — là Lục Thành đấy! Là Lục Thành!

Con của em chính là con ruột của Lục Thành!”



Cái đĩa ướt nước trên tay tôi tuột khỏi ngón tay, rơi xuống sàn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Choang — một tiếng vỡ rất lớn.

Cũng vang vọng rõ ràng qua điện thoại.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Trạch cười lớn, giọng càng lúc càng điên cuồng:

“Hahahaha, Bạch Tiểu, anh chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc hắn không cần em nữa!

Anh không nhịn được phải gọi cho em ngay!

Khi hai người còn chưa ly hôn, đứa trẻ không phải con ruột là cái gai trong lòng.

Giờ biết cái gai đó là giả rồi thì hai người cũng đã ly hôn xong rồi!

Lục Thành, cái kẻ mạnh mẽ đến vậy, lại bị anh chơi xoay vòng suốt ba năm trời!

Cả đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy thành tựu đến thế!

Giờ em hối hận lắm đúng không? Đau lòng đến muốn cào xé tim gan đúng không?

Tiếc là… gương vỡ không lành!”



Tôi nắm chặt điện thoại đến mức trắng cả khớp tay.

Trong đầu tôi có thể tưởng tượng rõ cảnh Chu Trạch lúc này , hai mắt đỏ ngầu, thái dương gân xanh nổi bật lên vì quá phấn khích.



Tôi hít sâu một hơi, im lặng trong chốc lát rồi dần lấy lại bình tĩnh.



Lời của một kẻ điên như Chu Trạch, sao có thể tin hoàn toàn được?

Hơn nữa, dù… Cầu Cầu thực sự là con ruột của Lục Thành thì sao chứ?

Vẫn như câu tôi từng nói: ai quan tâm tinh trùng đó là của ai.



Tôi khẽ bật cười:

“Chu Trạch, những gì anh nói… tôi chẳng để tâm đâu.

Còn nữa, bộ dạng anh tức đến điên dại thế này, thật buồn cười ghê.”



Hơi thở phì phò nặng nề của hắn vọng qua tai nghe.

Tôi không chút do dự tắt máy.

Không để hắn làm bẩn thêm tai tôi thêm giây nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com