Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 4



6

Bên ngoài đột ngột nổi gió lớn, những tia chớp xé toạc màn đêm.

Bốn năm trước, cũng vào một đêm mưa giông thế này, Lục Thành đã vớt tôi lên từ dưới hồ.

Lúc đó tôi bị sặc nước đến mức bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Anh ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, quần áo còn chưa kịp thay, nước vẫn nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn.

Cả người ướt sũng, nhếch nhác vô cùng.



Khi biết mình còn sống, tôi liền cầm ly nước trên tủ đầu giường ném thẳng vào anh người đã cứu tôi.

Anh nghiêng người tránh được, sau đó lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt ấy, lạnh lùng và sắc bén.

Như thể đang nói: “Cô thật yếu đuối.”



Tôi hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở, không nói nổi một lời.



Năm 20 tuổi, tôi mất hết tất cả.

Sau khi công ty gia đình phá sản, cha tôi cùng nhân tình ôm tiền bỏ trốn.

Tôi chạy đi tìm mẹ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Mãi đến sau này, có người báo tin bảo tôi đến nhận thi thể.

Mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi, khi đang lén lút ngoại tình với tình nhân của mình.

Thì ra cái gọi là gia đình hạnh phúc chỉ là vỏ bọc.

Cả cha lẫn mẹ tôi đều có nhân tình bên ngoài.

Thậm chí còn có cả con riêng lớn hơn tôi.

Khi ấy tôi nghĩ, ít nhất tôi vẫn còn người vị hôn phu yêu thương tôi.

Thế nhưng, sau khi công ty phá sản, anh ta như biến thành người khác lạnh nhạt, châm chọc, kiên quyết đòi huỷ hôn.



Trước đây tôi tuy không phải được người ta nâng niu như công chúa, nhưng cũng chưa từng bị đối xử lạnh lẽo đến vậy.

Mà khi đó, trong bụng tôi… còn có một đứa trẻ không ai mong đợi.

Vậy thì tôi bước ra bên hồ, nhảy xuống, có sai sao?

Lục Thành lấy tư cách gì để đứng ở vị trí cao ngạo kia, khinh thường mà phán xét tôi?



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Đêm hôm ấy, cả hai chúng tôi đều không ngủ.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe tôi trút hết mọi uất nghẹn trong lòng.



Trời vừa tờ mờ sáng, anh mở miệng:

“Chúng ta có duyên.”

“Nếu em bằng lòng, chúng ta kết hôn đi.”



Tôi đã đồng ý.

Cùng ở trong một giới, tôi cũng biết rõ con người anh.

Sẽ không có lựa chọn nào lý trí hơn anh vào thời điểm ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Sau này tôi nghe người ta bàn tán, rằng năm đó cũng là quãng thời gian u ám nhất trong cuộc đời huy hoàng của Lục Thành.

Cha anh mất vì tai nạn giao thông, cổ phiếu Lục thị chao đảo.

Bạch nguyệt quang của anh vì một lý do nào đó đã rời đi nơi xa.

Anh mất ngủ nhiều đêm liền, lang thang khắp nơi để khuây khoả.

Và cũng chính trong lúc tình cờ ấy… anh đã cứu tôi.

Cho nên anh mới nói — chúng ta có duyên.



7

Tôi không muốn quay về phòng ngủ của hai người, mà rẽ vào phòng của con.

Cầu Cầu ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ ửng, ngọt ngào như trái táo chín.

Tôi nhẹ nhàng áp đầu lên lồng n.g.ự.c bé xíu của con, lắng nghe nhịp tim và hơi thở khe khẽ.

Ban đầu tôi không hề muốn sinh đứa bé này.

Thật ra cũng chẳng phải vì ghét bỏ, chỉ là tôi cảm thấy… thằng bé không nên tồn tại.

Nhưng tôi cũng không thể bỏ nó.

Tôi bị rối loạn đông m.á.u bẩm sinh, chỉ cần xuất huyết nghiêm trọng trong lúc phẫu thuật thôi cũng đủ mất mạng.

Không có bệnh viện nào chịu tiếp nhận tôi.



Lục Thành khi đó nói:

“Đừng mạo hiểm nữa, sinh con ra đi, anh sẽ cùng em chăm sóc thằng bé.”

Và tôi đã quyết định sinh con.

Vì đứa trẻ này là người thân cuối cùng còn lại của tôi trên đời.



Nhưng… sinh con thật sự rất đau. Đau đến mức tôi không muốn nhìn mặt nó nữa.

Nó khiến tôi phải chịu cơn đau đó, khiến tôi mệt mỏi đến vậy tôi không muốn thấy nó.

Trong tháng đầu sau sinh, tôi dễ nổi cáu, tâm trạng thất thường.

Tôi không cho người giúp việc bế con vào phòng, và chẳng ai dám làm trái ý tôi cả.

Cuối cùng, chính Lục Thành ôm con, lúng túng bước đến trước mặt tôi.



“Tuy thằng bé còn chưa đầy tháng, nhưng nó biết hết đấy.”

“Em xem đi, nó đang cười này. Nó cảm nhận được em là mẹ nó mà. Lại đây, bế con một chút nhé.”



Lúc đó anh bận tối mặt. Anh đang phải lo liệu đống tàn cục rối ren của công ty sau sự cố. Vốn dĩ chẳng có lý do gì để bận tâm đến người vợ mà anh không có nhiều tình cảm.



Vậy mà anh vẫn quay về.

Anh sợ tôi sẽ ghét con. Sợ một ngày nào đó giữa tôi và thằng bé sẽ trở thành hai kẻ xa lạ nhất quen thuộc. Sợ tôi vì nhất thời nổi nóng mà sau này sẽ hối hận không kịp.



Bên ngoài, ai cũng nói anh lạnh lùng vô tình, tham vọng đầy mình, vì tiền và quyền có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng tôi không tin.

Tôi biết rõ, người đàn ông này — trong lòng anh có một phần mềm mại nhất.

Anh là một người… vô cùng dịu dàng, vô cùng dịu dàng. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com