Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 5



8

Trong phòng, máy sưởi điều chỉnh nhiệt độ rất vừa phải.

Tôi ôm Cầu Cầu, mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Mơ hồ cảm thấy có người ôm lấy eo tôi từ phía sau, nhẹ nhàng kéo tôi sát lại cho đến khi lưng chạm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

Tôi lờ mờ mở mắt ra.

Ánh đèn đầu giường hắt xuống một màu vàng nhạt dịu dàng.

Những món đồ trang trí xung quanh sao mà quen thuộc đến thế.



Đây… là phòng ngủ của tôi và Lục Thành.

Tại sao tôi lại ở đây?

Tôi nhéo nhẹ vào tay mình không đau.

Vậy là… tôi đang mơ.

Bất chợt, một nỗi tủi thân dâng lên trong lòng.

Tôi xoay người, rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ, dụi dụi vào vai anh mấy cái.

“Anh có biết hôm nay anh làm em buồn lắm không?”



Anh không nói gì, chỉ là cánh tay ôm eo tôi càng siết chặt thêm.

Những nụ hôn nóng hổi và dịu dàng rơi xuống mặt tôi, nhẹ nhàng như mưa bụi.

Tôi càng thấy uất ức hơn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lấy đà bằng chân đạp lên giường, tôi trèo thẳng lên n.g.ự.c anh, rồi bất ngờ cắn vào cằm anh một cái.



“Không phải anh từng nói sẽ yêu em cả đời sao?”

“Sao giờ lại thay đổi rồi?”



Lục Thành ngoài đời sẽ không bao giờ nói với tôi những lời thề non hẹn biển như vậy.

Nhưng trong mơ, tôi muốn được buông thả một lần.

Tôi muốn nghe anh nói những điều mà bình thường sẽ chẳng bao giờ thốt ra.



Hạ Vân… tôi chỉ tham lam một lần này thôi.

Qua đêm nay, tôi sẽ ly hôn, sẽ trả Lục Thành lại cho cô.



Anh không trả lời. Tôi cố gắng hình dung trong đầu, nếu là Lục Thành, anh sẽ phản ứng thế nào? Như vậy thì giấc mơ mới tiếp tục được.

Hiệu quả thật.

Lục Thành nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, cẩn thận từng chút một.

Anh nói:

“Anh chưa từng thay đổi. Anh sẽ yêu em cả đời, chỉ cần em đừng bỏ rơi anh.”

“Tiểu Tiểu, dù có chuyện gì, em cũng phải sống thật vui vẻ nhé.”



Thì ra trong tiềm thức của tôi, Lục Thành là người như vậy.

Không giống người thật kia, chỉ biết nằm cạnh tôi mỗi đêm.



Ánh sáng trong phòng vẫn còn. Tôi luôn thích để đèn ngủ khi ngủ.

Nhưng Lục Thành lại rất nhạy với ánh sáng, có chút sáng thôi là anh sẽ không ngủ được.



“Sao anh không tắt đèn?”



Ngay cả trong mơ, tôi cũng thấy buồn ngủ.

Ý thức tôi dần chìm vào cơn mê, không còn nghe rõ được câu trả lời của anh.



Khi mở mắt lần nữa, trời đã sáng.

Lục Thành cũng không còn ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cầu Cầu vẫn đang ngủ say.

Quả nhiên... chỉ là một giấc mơ.



9

Điện thoại rung lên một cái — là tin nhắn từ bạn thân của tôi, Biên Thần.

Hiện cô ấy đang ở nước ngoài, muốn nhờ tôi mua giúp một bức tranh.



Tranh của Hạ Vân.

Ừm… nói sao nhỉ.

Thôi thì đi vậy.



Buổi triển lãm diễn ra vào buổi chiều.

Quản gia hỏi tôi có cần tài xế không, tôi từ chối.

Tự mình lái xe, vừa đi vừa hóng gió cũng không tệ.



Triển lãm lần này tổ chức tại một toà nhà mang đậm chất nghệ thuật ở vùng ngoại ô.

Không gian phòng trưng bày theo phong cách tối giản — chỉ có những bức tranh treo trên tường trắng, không một món trang trí thừa thãi nào khác.



Hạ Vân vốn là một hoạ sĩ trẻ khá có tiếng, nên người đến xem cũng không ít.

Tôi chưa từng thấy mặt cô ấy ngoài đời, giữa đám đông thế này cũng chẳng thể nhận ra.

Với lại… tôi cũng chẳng có ý định cố tìm làm gì.



Tôi dừng lại trước một bức tranh, cảm giác toát lên từ nó rất u ám, hoàn toàn đối lập với những tác phẩm sáng màu tôi vừa đi qua.

Góc dưới ký tên là năm năm trước, một tác phẩm từ giai đoạn đầu sự nghiệp của cô ấy.



Bất chợt, có người vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Tôi xoay đầu lại nhìn.



Là một người phụ nữ và rất có cá tính.

Tóc cắt tém, mắt kẻ đậm theo phong cách Âu Mỹ rõ rệt, một bên tai đeo chiếc khuyên to bản.

Áo ghi-lê phong cách công nhân, quần jeans rách gối, dưới chân là đôi bốt Martin đầy bụi phủi.

Cô ấy nhìn thấy tôi, nở một nụ cười, rồi dang tay ôm lấy tôi thật chặt.

“Bạch Tiểu, rất vui được gặp chị.”



Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Hạ Vân.

Tôi thực sự bất ngờ.

Cô ấy khác xa hoàn toàn với hình dung trong đầu tôi.

Tôi từng nghĩ, hôm nay cô ấy sẽ mặc váy trắng, tay khoác lấy Lục Thành, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh đầy chế giễu.

Và phong cách của con người cô ấy, cũng hoàn toàn khác với những bức tranh đang được trưng bày ở đây.



Có lẽ nét mặt tôi hơi ngơ ngác, lại thêm việc im lặng quá lâu.

Hạ Vân dường như đoán ra được điều tôi đang nghĩ.



“Em và tranh của mình nhìn có vẻ mâu thuẫn đúng không? Nhiều người còn nghi ngờ em thuê người vẽ thay.”

“Nhưng em xưa nay chẳng thèm bận tâm mấy lời ấy. Những kẻ nói em giả tạo, chẳng lẽ bản thân họ sống thật được đến đâu?”



Tôi khẽ thở ra một hơi, khoé môi cong lên:

“Không, tôi chỉ nghĩ… cô thật đặc biệt.”



Không ngờ Lục Thành lại thích mẫu phụ nữ như thế này.

Có lẽ vì cuộc sống của anh quá đỗi cứng nhắc và nhạt nhẽo, nên mới tìm kiếm một chút kích thích?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com