Sáng hôm sau, khi tôi đến quán cà phê thì bên trong vẫn chưa có ai.
Tôi tùy tiện chọn một chỗ ngồi, gọi một ly Americano nóng.
Còn chưa kịp uống được mấy ngụm, thì có người ngồi xuống phía đối diện.
Tôi khẽ ngả người ra sau, quan sát kẻ vừa xuất hiện từ đầu đến chân.
Sau đó bật cười. Giọng tôi chậm rãi, mang theo chút mỉa mai:
“Chu Trạch, anh sa sút đến mức này rồi à?”
Người đàn ông trước mặt tôi, ấn tượng đầu tiên là nhờn bóng.
Tóc vuốt ngược, bôi gel và dầu bóng đến mức tóc bết lại thành từng lọn.
Tuy mặc vest chỉnh tề, nhưng dáng vẻ co rúm, mắt láo liên trông chẳng khác gì một kẻ dở hơi. Không còn lấy một chút dáng vẻ trong sáng của cậu thanh niên năm xưa trong ký ức tôi.
Có lẽ lời nói và ánh mắt tôi khiến hắn cảm thấy bị tổn thương.
Hắn khom người về phía trước, nhếch môi ra vẻ “quyến rũ”.
Ừm… tôi còn thấy cả cọng hẹ mắc kẹt giữa kẽ răng hắn.
“Bạch Tiểu, trước mặt anh em còn giả vờ làm gì?”
“Đừng tưởng anh không biết em vẫn còn thích anh.”
Hắn vừa nói vừa phun mưa vào mặt tôi.
Tôi vội vàng né người ra sau:
“Anh đúng là tự tin thật đấy.”
Hắn bắt chéo chân, vẻ đắc ý:
“Thôi khỏi chối, đứa bé kia chẳng phải bằng chứng rõ ràng nhất sao?”
“Mà này, bao giờ thì Lục Thành đá em vậy?”
“Anh còn phải mở hội ăn mừng đấy!”
Vừa nói hắn vừa cười hề hề, nụ cười méo mó đến ghê tởm.
Sau đó, hắn ghé sát lại, hạ giọng một cách thần bí:
“Hôm nay anh tới là để nói cho em biết một bí mật đấy. Nhớ đừng có khóc đấy nhé.”
“Không ai dỗ em đâu.”
Tôi khẽ tặc lưỡi đầy khó chịu, tay lắc nhẹ chiếc thìa cà phê gõ lên thành cốc hai tiếng:
“Bớt dài dòng đi. Để xem anh có thể nói ra cái quái gì.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc ly:
“Không uống lạnh nữa à, chuyển sang Americano nóng rồi?”
“Cũng phải thôi, giờ em đâu còn trẻ, còn có cả một đứa con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn làm ra vẻ tao nhã nhấp một ngụm cà phê, mắt không rời khỏi tôi.
“Em vẫn nghĩ đứa bé đó là của anh, đúng không?”
“Giờ anh nói cho em biết — tối hôm đó, không phải anh!”
Hắn bắt đầu run lên, mắt đỏ rực vì phấn khích:
“Anh chỉ tùy tiện tìm một gã đàn ông rồi ném lên giường với em. Thật ra, lúc đó anh đang ở trong phòng bên cạnh, chờ xem cảnh vị hôn thê của mình lên giường với người khác...”
Hắn ra vẻ tiếc nuối:
“Tiếc là anh phải rời đi sớm, không kịp thưởng thức cảnh tượng tuyệt vời ấy.”
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn phát điên.
Không hổ là kẻ bị đồn có vấn đề thần kinh, không chỉ có bệnh, mà còn bệnh đến mức kinh tởm.
Hắn vẫn tiếp tục lảm nhảm:
“Hồi nhỏ nhà em có tiền, ba mẹ anh ép anh đi lấy lòng em. Anh không được phép có cảm xúc, chẳng khác gì một cái máy. Trước năm hai mươi tuổi, anh không phải là chính mình — anh chỉ là đồ vật của Bạch Tiểu em thôi!”
“Ha ha ha, không ngờ chứ gì, báo ứng đến rồi, nhà em phá sản!”
“Anh phải trả thù em!”
“Anh để em nuôi con người khác suốt ba năm đó, hahaha!”
“Anh cố nhịn suốt ba năm mới nói ra đấy, chỉ để xem em khóc lóc, vật vã!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Em càng thảm hại, anh càng thấy sung sướng!”
Tôi cảm thấy cả người như tách ra khỏi thực tại. Đây là chuyện có thể xảy ra trong đời thực sao?
Máu chó đến mức khiến tôi không thể tin nổi, có người lại vặn vẹo tâm lý đến mức ôm mối hận ba năm, chỉ để mong thấy người khác sụp đổ. Mà cái “hài kịch” đó, còn chưa chắc xảy ra.
Nực cười hơn, hắn tưởng tôi còn để tâm đến ai là người cho ra cái tinh trùng đó à?
“Sao em không phản ứng gì vậy? Em không phải là người yêu anh nhất sao?”
Hắn đỏ mắt, tay đập mạnh xuống bàn.
“Không phải anh! Không phải vị hôn phu của em! Là một gã đàn ông bất kỳ!”
“Sao em không khóc? Em khóc đi, khóc đi!”
Tôi lấy cái nĩa dí thẳng vào trán hắn, đẩy ra xa, hờ hững nói:
“Bốn năm trước tôi chỉ ngủ với một người đàn ông.”
“Ai cũng được. Quan trọng à?”
“Đứa bé là của một mình tôi.”
Tôi chẳng buồn lãng phí thêm giây nào nữa. Cầm cái ly cà phê rỗng đập thẳng vào đầu hắn một cái, rồi quay người rời đi. Mặc kệ hắn la ó phía sau.
Chuyện lạ năm nào cũng có, mà năm nay… nhiều thật đấy.