Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 6



10

Lúc nãy Hạ Vân có ý muốn giới thiệu cho tôi một vài bức tranh, tôi cũng không từ chối.

Nhưng… thật sự rất kỳ lạ.

Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy quá gần, bèn bước nhanh hơn vài bước, muốn giữ một chút khoảng cách.

Nhưng cô ấy lập tức đuổi theo, thậm chí không ngại ngần gì mà khoác tay tôi.

Chỉ cần nhìn bóng hai người đổ xuống đất, trông chẳng khác gì thân thiết lắm.

Nhưng thực tế, chúng tôi mới chỉ quen nhau có mấy tiếng đồng hồ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Điều quan trọng nhất là , chẳng phải chúng tôi là tình địch sao?



Tôi muốn rút tay ra, nhưng cô ấy lại siết chặt hơn.

Tôi khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bực bội.

Tại sao lại thế này?

Lẽ ra giờ này giữa chúng tôi phải là cuộc chiến đầy ẩn ý, lời qua tiếng lại, ánh mắt sắc như d.a.o mới phải.

Không phải nên là “chị xỉa xói, tôi đ.â.m chọc”, căng thẳng đến nghẹt thở sao?

Vậy mà trong ba người, chỉ có mỗi tôi là thấy khó chịu?

Còn hai người kia… thật sự chẳng có chút cảm giác gì sao?



Tôi không hiểu nổi.



Cô ấy dắt tôi đến trước một bức tranh — là một gia đình tràn ngập hạnh phúc.

Màu sắc tươi sáng khiến người nhìn cũng thấy ấm áp.

Hạ Vân nghiêng đầu nhìn bức tranh rồi nói:

“Từ nhỏ em đã luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc, nhưng mãi vẫn không có được.”

“Sau này có người nói với em, em vẫn còn cơ hội để có một mái ấm. Vậy nên em đã quay về.”

“Bạch Tiểu, chị…”



Tôi mỉm cười, ngắt lời cô ấy. Từng chút một, tôi gỡ tay cô ra khỏi cánh tay mình.



“Hạ Vân, cô sắp có một gia đình rồi.”



Tôi thở phào. Vậy mới đúng. Hạ Vân nên như vậy.

Tất cả những chuyện kỳ lạ vừa rồi… chắc chỉ là ảo giác.

Lời tôi nói như liều thuốc trấn an khiến cô yên tâm.



Cô ấy ôm chầm lấy tôi rất chặt, giọng đầy vui sướng:

“Bạch Tiểu, em thật sự rất vui. Ban đầu em còn nghĩ chị sẽ ghét em cơ đấy.”



Tôi khẽ đẩy cô ấy ra:

“Xem tranh xong rồi, tôi về trước đây.”



Cô ấy tiễn tôi ra tận cửa.

Tôi lái xe đi được một đoạn, quay đầu nhìn lại cô ấy vẫn còn đứng đó, dõi theo tôi. 

11

Vốn dĩ tôi định ghé trường đón Cầu Cầu, nhưng cô giáo gọi điện báo rằng thằng bé đã được Lục Thành đón về rồi.

Anh… hôm nay không bận sao?

Tôi thở dài, quay đầu xe chạy thẳng về nhà.

Còn chưa kịp thay giày bước vào, tiếng chân lon ton của Cầu Cầu và giọng trẻ con ríu rít đã vang lên bên tai:



“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn nè, ba bảo con đưa cái này cho mẹ đó!”



Tôi đón lấy cơ thể nhỏ bé của con, cúi xuống nhìn món đồ trong tay bé.

Là một phong bì màu hồng, bên ngoài còn in họa tiết hoa anh đào lả tả.

Nhìn rất giống… thư tình thời học sinh.

Tim tôi hơi đập nhanh hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi dụi má mình vào má mềm của Cầu Cầu:



“Bé con, ngoài bảo con đưa cái này cho mẹ, ba còn nói gì khác không?”



Cầu Cầu nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn phong bì, nhíu mày như người lớn, lén lút thì thầm:



“Mẹ ơi, hôm nay con với ba gặp một chú kỳ lạ lắm. Là chú đó nhờ con đưa cái này cho mẹ.”

“Lúc đó mặt ba xấu xí lắm luôn. Con còn định ném cái làm ba không vui này đi.”

“Nhưng ba bảo không được. Ba nói đây là đồ gửi cho mẹ, không ai được… tư… lý gì đó. Nói chung là không được ném!”

“Ba còn nói, con người không thể tùy tiện bá đạo.”



Ngón tay đang cầm phong bì của tôi bất giác run lên, tôi cười khẽ:

“Hóa ra… cái này không phải là ba tặng mẹ à.”



Cầu Cầu mở to mắt nhìn tôi:

“Mẹ muốn được ba tặng quà đúng không?”

“Vậy để lát nữa con lén nói với ba nha, con sẽ không nói là mẹ muốn quà đâu!”



Tôi xoa đầu thằng bé:

“Thế ba đâu rồi?”



“Ba đón con về xong thì vào phòng làm việc luôn, chưa thấy ra.”



Tôi giao con lại cho bảo mẫu, liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của Lục Thành đang đóng chặt, rồi trở về phòng mình.

Phong bì trong tay đã bị tôi bóp đến nhăn nhúm.

Còn chưa mở ra, tôi đã mơ hồ đoán được người đưa nó là ai.

Bốn năm trước, vị hôn phu đã vứt bỏ tôi, cha ruột của Cầu Cầu — Chu Trạch.



Tôi mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy mỏng, còn phảng phất mùi hương kỳ lạ.

Nội dung chỉ vỏn vẹn:

“Ngày mai 7 giờ, đến quán cà phê gặp tôi. Nếu không, tôi sẽ mang đứa trẻ đi.”



Tôi bật cười khẩy.

Hắn cũng “tài giỏi” thật, nghĩ có thể mang Cầu Cầu đi dễ dàng như vậy sao?



Nhưng… Dù mấy năm nay tôi chưa từng gặp lại hắn, nhưng cũng nghe không ít lời đồn — Chu Trạch đã phát điên thật rồi. Nghe nói thần kinh có vấn đề.

Tôi siết chặt tờ giấy, mắt nheo lại.

Vẫn là nên đi một chuyến. Tôi không thể lấy sự an toàn của Cầu Cầu ra làm trò đùa.



Phòng làm việc của tôi và Lục Thành nằm đối diện nhau.

Lúc tôi vừa mở cửa bước ra, anh cũng vừa đúng lúc đi ra từ phía bên kia.

Anh nhìn tôi, không nói gì, quay người bước đi trước.



Tôi mím môi, do dự một chút rồi gọi anh lại:

“Lục Thành, sáng mai em có việc bận, nếu anh rảnh thì có thể đưa Cầu Cầu đi học giúp em được không?”



Anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi.

“Em đi gặp hắn sao?”



Tay tôi siết chặt lấy khung cửa, từng đốt ngón tay trắng bệch:

“Em nghĩ… có vài chuyện nên giải quyết dứt điểm.”

“Nếu anh không rảnh thì em sẽ nhờ bảo mẫu.”



“Không cần bảo mẫu.” Anh đáp gọn.

“Anh có thời gian.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com